Giải thoát là đồng ý thừa nhận đó là sai lầm. Em không nên níu kéo thêm nữa. Anh có thể tự do ra đi, em có thể tự do sống thật tốt.
Giải thoát là sau khi hiểu ra được mọi chuyện, lau khô giọt nước mắt, kiếm tìm một phương hướng khác, tiến về phía trước.
Thế giới này rộng lớn lắm, em sẽ thực hiện được giấc mộng của mình.
Một thoáng chớp mắt, năm 2000 đã qua đi.
Năm 2001 đối với Châu Tuệ và Vương Huy mà nói, đều là một năm tương đối bình lặng.
Năm 2001 này, dáng vóc của Châu Tuệ đã thon gọn hơn rất nhiều, phong
cách hiện đại hơn nhiều. Bạn sẽ không nhìn thấy ở cô vẻ non nớt của cô
nàng nơi trấn nhỏ nữa. Ngược lại, cô đã trở thành “rau chân vịt” chất
lượng tốt như “hạt gạo trên sàng” của cả khoa Quản lý Kinh tế.
Biết bao nam sinh không thể kìm nén lòng mình đã liếc mắt đưa tình với Châu Tuệ, trong đó bao gồm cả Phùng Tùng.
Đương nhiên Phùng Tùng sẽ không viết thư tình kiểu mùi mẫn gì đó, đây
không phải phong cách của anh ta. Phùng Tùng thường đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp gọi điện cho Châu Tuệ: “Châu Tuệ, đi ăn lẩu xiên que đi!“.
Còn Châu Tuệ lúc nào cũng dữ dằn đáp lại anh ta hai tiếng: “Chết đi!“.
Mùa thu năm 2001 đến muộn. Tiết trời Trùng Khánh vẫn cứ khiến người ta thấy bực bội, bất an.
Châu Tuệ là “rau chân vịt” của mùa thu, khiến bao kẻ liếc mắt đưa tình. Còn Vương Huy và Trương Đình lúc nào cũng thần hồn nát thần tính, đi
sớm về muộn, lén la lén lút. Tất cả bạn học đều tưởng rằng họ đã tìm
được người yêu của mình ở Đại học Trùng Khánh. Thật ra hai người vừa vào Đại học Trùng Khánh đã ở bên nhau.
Tóm lại là, hai người ẩn náu kỹ càng hơn cả Dư Tắc Thành trong bộ phim Mai phục. Bên cạnh đó, những khe, những rãnh, những rừng cây um tùm rạp trong
thành phố núi Trùng Khánh này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho họ mai
phục.
Nói đến mai phục, bạn có thể liên tưởng đến bà lão hai
súng ở Từ Khí Khẩu dẫn đầu hoạt động. Bà cụ cũng từng mượn rừng rậm
Trùng Khánh để tiến hành công tác dưới hầm một cách thuận lợi gió thổi
nước lên, vù vù ào ào.
Một buổi chiều ngày Chủ Nhật, Châu Tuệ ở trong phòng ký túc xá suy nghĩ về bộ phim Trùng Khánh sâm lâm của đạo diễn Vương Gia Vệ. Thời gian đó, Châu Tuệ vô cùng say mê anh chàng đẹp trai Kim Thành Vũ.
Cô dán ảnh của Kim Thành Vũ lên đầu giường. Nhóm người Trương Đình nói
buổi tối chắc chắn Châu Tuệ sẽ nghĩ đến Kim Thành Vũ để nổi hứng xuân
tình.Trong thời đại thiên vương hống hách lộng hành ở đài truyền hình
Hồng Kông kia, có cô gái nào là không từng nảy sinh xuân tình với mấy
đại thiên vương, tiểu thiên vương?
Sau khi chia tay Vương Huy, Châu Tuệ đã nhận định Kim Thành Vũ là tất cả tuổi xuân của mình. Cô đọc lời thoại kinh điển của Kim Thành Vũ hết lần này đến lần khác:“ Khi chúng tôi ở gần nhau nhất, khoảng cách của tôi và cô ấy chỉ có 0,01 centimet, năm mươi bảy tiếng đồng hồ sau,tôi đã yêu người phụ nữ ấy“.
Châu Tuệ đã nhận định Vương Gia Vệ là đạo diễn tài năng, chính anh ta
đã tạo cho bạch mã hoàng tử của lòng cô đôi cánh để bay lên trong bộ
phim.
Châu Tuệ xem Trùng Khánh sâm lâm hết lần này đến lần khác, cô còn viết bài cảm tưởng tới ba mươi nghìn
từ sau khi xem xong bộ phim. Cô muốn gửi những dòng cảm tưởng về bộ phim này cho Kim Thành Vũ, những cô không tìm được cách liên lạc với Kim
Thành Vũ.
Không tìm được Kim Thành Vũ, thôi thì tìm Vương Gia Vệ vậy.
Song Vương Gia Vệ không phải người dễ tìm. Phải chăng, anh ta là một
đạo diễn giấu mình kỹ càng? Nếu không, tại sao anh ta lại thích đeo kính râm như thế?
Tóm lại, sau khi Châu Tuệ xem xong Trùng Khánh sâm lâm, những bộ phim điện ảnh khác do Vương Gia Vệ làm đạo diễn, cô bắt buộc
phải xem cho hết, những phim điện ảnh có Kim Thành Vũ tham gia, cô đều
đã sở hữu tất cả.
Vào lúc Châu Tuệ đang ngắm Kim Thành Vũ một
cách si mê ngốc nghếch, thì một nữ sinh lớp khác bước vào đưa cho Châu
Tuệ một mảnh giấy. Châu Tuệ mở mảnh giấy đó ra xem, kinh ngạc khi phát
hiện đó là mảnh giấy Vương Huy viết cho mình.
Năm rưỡi chiều hôm nay, gặp nhau ở cổng lớn phía Tây trường học, anh có rất nhiều lời cất giấu trong lòng muốn nói với em.
Ký tên- Vương Huy.
Châu Tuệ đọc đi đọc lại mảnh giấy này, nét chữ quả thật rất giống chữ
của Vương Huy. Co tim vốn bình lặng của Châu Tuệ lại đập những nhịp đập
rộn ràng.
Rốt cuộc là Vương Huy muốn làm gì?
Châu Tuệ do dự một tiếng đồng hồ, ngồi trong phòng ký túc hỏi Kim Thành Vũ hết lần này đến lần khác, cô đi hay là không đi?!
Cuối cùng cô vẫn tin tưởng vào Vương Gia Vệ, bởi vì trong Trùng Khánh sâm lâm, Vương Gia Vệ từng nói rằng: Mỗi ngày, bạn đều có rất nhiều cơ hội và rất nhiều người lướt qua mình, còn bạn, có thể không hề hay biết đến họ, song, có thể một ngày nào đó,
người ấy sẽ trở thành một người bạn hoặc tri kỷ của bạn“.
Cứ như vậy,Châu tuệ không muốn cơ hội này thoáng qua mình. Sau khi dày công trang điểm, cô đi đến nơi hẹn đúng giờ.
Châu Tuệ đứng ở cổng trường phía Tây, lòng dạt dào chờ mong thời khắc
khi khoảng cách giữa cô và Vương Huy chỉ còn lại 0,01 centimet.
Nhưng hai tiếng đồng hồ sau, Châu Tuệ bắt đầu lo lắng bởi vì Vương Huy không hề xuất hiện ở cổng trường phía Tây.
Châu Tuệ càng ngày càng cảm thấy đây là một trò đùa quái ác. Đến khi cô quay người về phòng, bỗng nhìn thấy Vương Huy đang đi đến.
Vương Huy nhìn cô một cái, vội vàng bỏ đi. Còn phía sau Vương Huy, Trương Đình đang đi vào. Trương Đình có vẻ hơi căng thẳng.
Giờ phút này, Châu Tuệ còn căng thẳng hơn cả Trương Đình. Cô nhìn bóng lưng của Vương Huy, lại muốn khóc.
Quả thực là muốn khóc!
Cô muốn dựa vào bờ vai của Kim Thành Vũ để gào khóc.
Thật là hiếp đáp người ta!
Thật quá đáng!
Trương Đình đưa cho Châu Tuệ một quả quýt. Châu Tuệ tê dại bóc vỏ quýt, ăn một múi, lại vội vàng nhè ra. Trương Đình hỏi cô làm sao? Cô rưng
rưng nước mắt nói: “Chua quá!”.
Đại diễn màn đợi chờ mối tình đầu ở cổng trường lớn này chắc chắn không phải Vương Gia Vệ. Đạo diễn thực sự là Phùng Tùng.
Từ sau khi Phùng Tùng chia tay Trương Đình, anh ta thường xuyên “chơi
xỏ” bạn học trong lớp, trong khoa, thậm chí là các em ở trường Nghệ
thuật Trùng Khánh bên cạnh, tất cả anh ta đều không tha.
Năm
2001, con chim cánh cụt QQ(1) kia đã bắt đầu tung tăng khắp mọi nơi. Tên đầu tiên mà Phùng Tùng đặt cho QQ của mình chính là, Tôi tên là Đạo Minh Tự
_________________________________
(1) Một phần mềm chat của Trung Quốc, có biểu tượng con chim cánh cụt.
Kết quả, có rất nhiều em gái của trường Nghệ thuật Trùng Khánh đều
tưởng rằng Phùng Tùng chính là Đạo Minh Tự, còn viết cho anh ta bao
nhiêu thư tình sến súa.
Phùng Tùng cả ngày đọc những bức thư tình này, ngây ngất trong sự gian ác.
Thực ra, đặt một trường đại học chuyên ngành Gang Thép và một trường
đại học chuyên về nghệ thuật ở Dương Gia Bình, hơn nữa lại còn là hàng
xóm của nhau, có vẻ không được khoa học cho lắm. Bạn thử nghĩ xem,những
anh chị Gang Thép ở phía đối diện khe suối hoa đào hồng hộc hô to khẩu
hiệu: “Đại luyện cương thiết!”.
Còn bên khe suối hoa đào, những cậu em cô em trường nghệ thuật kia lại đang chơi đàn tì bà, hát vang những khúc ca.
Đây là hình tượng tàn khốc đến nhường nào?
Thế nhưng trường Nghệ thuật của người ta chắc chắn nổi tiếng hơn trường Gang Thép. Hai tiểu hoa đán trong giới điện ảnh truyền hình của Trung
Quốc, Tưởng Cần Cần và Ân Đào, đều là sinh viên từ trường Nghệ thuật này ra cả. Về phần Tưởng Cần Cần và Ân Đào, tôi nghĩ họ sẽ không nhớ đến
các anh chị Gang Thép, thứ duy nhất giúp họ khắc ghi có lẽ là khe suối
hoa đào.
Khi Châu Tuệ cầm được giấy thông báo nhập học, trên
tấm bản đồ trường, điều khiến cô ấn tượng nhất chính là khe suối hoa
đào. Châu Tuệ tưởng rằng có hai bờ hoa đào bát ngát, là một nơi lãng mạn cánh hoa đào dập dềnh trong khe suối.
Thế nhưng, khi cô đến trường học, nhìn chăm chú khe suối hoa đào…
Ôi trời, mẹ của tôi ơi!
Suối hoa đào ấy là một rãnh nước thải bốc mùi.
Vào giây phút ấy, tâm tình của Châu Tuệ còn ủ rũ hơn rãnh nước thải kia nhiều.