Sau một ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, Lương Vũ Tranh đã được đưa về phòng bệnh thường. Tình trạng sức khỏe của cô đã ổn định hơn. Ít ra, cô cũng không cần đến máy thở nữa.
Những chuyện xảy ra, giới truyền thông đã biết và bắt đầu đưa tin. Tuy nhiên, để tránh việc này lan rộng ra, Hạ Quân Dật chỉ để truyền thông đưa tin một cách rất nhạt nhòa, nguyên nhân cụ thể đằng sau thì không ai rõ.
..............................................
Hạ Quân Dật vừa rời tập đoàn DCL liền đến bệnh viện ngay. Cũng đã 5 giờ chiều rồi.
Anh vừa bước vào phòng thì thấy Lương Vũ Tranh đã tỉnh lại. Bác sĩ liền đi ra. Cô cứ nhìn anh với ánh mắt đau buồn.
- Vũ Tranh, em tỉnh rồi sao?
- Tại sao? - Giọng cô yếu ớt nhưng vẫn đủ khiến anh nghe rõ.
- Anh biết rồi.
- Tại sao?
Lương Vũ Tranh lại nhắc lại lần nữa. Nước mắt cô rơi xuống. Hạ Quân Dật đau lòng vội ôm lấy cô.
- Đừng..
- Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Cô vừa khóc lóc vừa đánh anh. Tay trái cô cố gắng dùng hết sức đánh vào vai phải anh. - Tất cả là lỗi của anh...
- Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Đứa bé rốt cuộc đã gây ra tội gì chứ? Tôi đã làm điều gì sai trái mà sao lại trừng phạt tôi như vậy? Tại sao?
- Đó không phải lỗi của em, tất cả là do anh. Vì anh mà em phải chịu tất cả những tổn thương này. Là vì anh...
Cô cứ khóc, khuôn mặt xinh đẹp ấy đầy nước mắt, đầy sự đau khổ, đầy sự oán hận.
………………………………
Bên ngoài phòng.
- Các anh đã thấy chưa? Tình trạng của cô ấy như vậy, các anh muốn hỏi gì? Hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày nữa đi. - Tống Thừa Huân nhìn vào bên trong rồi lại nhìn về phía cảnh sát.
- Vài ngày sau chúng tôi sẽ đến.
Hai viên cảnh sát nọ định đến lấy lời khai nhưng thấy tình trạng Lương Vũ Tranh như vậy đành phải quay về. Tâm trạng hiện giờ của cô rất tồi tệ.
Một lúc sau, Hạ Quân Dật ra khỏi phòng.
- Lương Vũ Tranh không sao chứ?
- Không biết nữa.
- Cậu hôm nay đừng ở đây, để cho cô ấy bình tĩnh một chút rồi nói chuyện sau.
Vừa nói, Tống Thừa Huân vừa thuận tay đặt nhẹ lên vai Hạ Quân Dật. Hạ Quân Dật gật đầu rời đi. - Máu sao?
Anh thấy bàn tay mình có máu, của Hạ Quân Dật?
Anh vội chạy theo Hạ Quân Dật.
- Cậu không sao chứ?
- Không sao.
Tống Thừa Huân kéo áo vest của Hạ Quân Dật, máu đang chảy ra, rất nhiều.
- Thế này mà là không sao sao? Cậu có biết cậu sẽ chết nếu như máu cứ chảy không ngừng như thế này không?
- So với Lương Vũ Tranh thì nỗi đau này của mình đã là gì?
- Cậu bảo mọi chuyện đều là lỗi của cậu, đúng không? Nếu đã là lỗi của cậu, cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, để khi Lương Vũ Tranh khỏi bệnh có thể từ từ trả nợ cho cô ta được chứ.
Hạ Quân Dật nhìn Tống Thừa Huân, không nói gì cả. Tống Thừa Huân nhìn anh mà thấy đau xót thay. Từ khi quen đến giờ chưa bao giờ thấy Hạ Quân Dật tự hành hạ bản thân mình như vậy được.
- Cậu phải sống tốt để trả nợ cho Lương Vũ Tranh kìa. Bây giờ cùng mình đi gặp bác sĩ được chưa?
Hạ Quân Dật gật đầu, Tống Thừa Huân vội đưa anh đến chỗ bác sĩ.
Sau một hồi lâu khâu lại vết thương, bác sĩ băng bó lại giúp anh và bảo:
- Hạ tiên sinh, anh phải cẩn thận chứ, vết thương này của anh rất dễ nhiễm trùng đấy. Đừng hoạt động mạnh, nếu không sẽ đứt chỉ. - Phiền bác sĩ kê cho cậu ấy một số thuốc bổ, tình hình dạo này của cậu ấy không tốt lắm.
- Tôi biết rồi.
Hạ Quân Dật lại yên lặng chẳng nói gì cả. Anh đang nghĩ đến Lương Vũ Tranh. Dường như có một con dao đâm thẳng vào tim anh vậy. Nhìn thấy cô đau đớn như vậy, anh không thể tha thứ cho bản thân mình được.
- Được rồi, chúng ta về thôi. Cậu phải nghỉ ngơi. Lát nữa trợ lý Trần sẽ đến lấy thuốc cho cậu.
- Vũ Tranh...
- Vương Nhã Đồng sẽ chăm sóc cô ấy, cậu đừng lo. Bây giờ cậu phải lo cho sức khỏe của cậu trước đã, rồi lo cho Lương Vũ Tranh sau. Còn bây giờ, mình đưa cậu xuống bên dưới. Có cần mình đưa cậu về không?
- Không cần đầu.
- Vậy được, đi đường cẩn thận.
Tống Thừa Huân giúp Hạ Quân Dật mặc áo vest vào, rồi đưa anh xuống sảnh bệnh viện.