Hạ Quân Dật vẫn đang chăm chú làm việc thì Tống Cường gõ cửa đi vào. Anh ta vội nói:
- Tiên sinh, thuộc hạ vừa mới nhận được tin, Lâm Kiệt và luật sư của anh ta đã đưa ra chứng cứ chứng minh bà Lâm kia không phải là hung thủ đã giết mẹ của Lương tiểu thư.
- Hắn đã đưa ra chứng cứ gì?
Lúc này Hạ Quân Dật mới bỏ qua mọi công việc, ngẩng đầu lên nhìn Tống Cường đang đứng trước mặt.
- Lâm Kiệt mang đến sở cảnh sát một tờ báo cáo của bệnh viện chứng minh bà Lâm bị bệnh thần kinh, những lời mà bà ta đã khai trước đó với cảnh sát không đủ điều kiện khẳng định bà ta đã giết người.
- Vậy bên sở cảnh sát có cử bác sĩ đến khám lại cho bà ta không? Kết quả thế nào?
- Cũng là bà ta mắc bệnh thần kinh.
Hạ Quân Dật đập tay mạnh xuống bàn, gương mặt anh lúc này thật sự rất tức giận.
- Tiên sinh? – Tống Cường nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy rất lo lắng, vội lên tiếng.
- Lương Vũ Tranh thế nào rồi?
- Lương tiểu thư vì chuyện này mà rất thất vọng. Thẩm Gia Tuấn thì không tin đó là sự thật, kiên quyết cho điều tra lại.
- Ừ, cậu ra ngoài đi.
- Vâng.
Tống Cường vừa mới ra ngoài không lâu thì Hạ Quân Dật đã vội cầm điện thoại lên gọi điện.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Hạ Quân Dật đã vội nói.
- Đến DCL đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.
Nói rất nhanh và tắt máy cũng rất nhanh. Chẳng ai biết vừa rồi Hạ Quân Dật đã gọi cho ai nữa.
………………………………..
Khoảng 10 phút sau, Hạ Quân Dật lại nghe thấy tiếng gõ cửa và người đến lần này chính là Tôn Hạo.
- Lúc cậu gọi đến vừa đúng lúc mình vừa xong một ca phẫu thuật khó, đang định trở về nhà ngủ một lúc. Hạ Quân Dật, cậu thật là có tâm. Gọi một cuộc điện thoại không đầu không đuôi, hạ lệnh cho mình phải đến DCL ngay. Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Mình cần cậu giúp một việc.
Hạ Quân Dật ngồi xuống bên cạnh Tôn Hạo. Tôn Hạo cứ nhìn chằm chằm Hạ Quân Dật, hỏi:
- Cậu mà cũng có chuyện nhờ mình sao? Được rồi, nói nghe thử xem mình giúp được không.
- Chuyện này cũng không có gì quá khó khăn, chỉ cần cậu kiểm tra và cho mình một bản báo cáo chứng minh một người hoàn toàn bình thường, không bị bệnh thần kinh và cũng không có tiền sử mắc bệnh thần kinh.
Tôn Hạo vẫn nhìn Hạ Quân Dật, nhíu mày:
- Theo như những hiểu biết của mình về cậu, cộng thêm một số suy đoán thì e rằng, chuyện cậu nhờ mình không phải chỉ vậy thôi chứ? Rốt cuộc là cậu đang làm gì thế? Nếu như không nói rõ ràng ra thì mình sẽ không giúp cậu đâu.
Thấy Tôn Hạo đã chắc chắn như vậy, Hạ Quân Dật cũng nói thẳng thừng ra mọi chuyện:
- Hung thủ giết mẹ của Lương Vũ Tranh chính là mẹ của Lâm Kiệt và bà ta đã đi tự thú mấy hôm trước. Nhưng vừa rồi Lâm Kiệt đã mang đến sở cảnh sát một số giấy tờ chứng minh mẹ hắn bị bệnh tâm thần, những lời nói ra không có cơ sở khẳng định bà ta đã giết người. Dường như Lâm Kiệt cũng đã mua chuộc bác sĩ của bên phía cảnh sát, bọn họ cũng đưa ra kết quả nói mẹ của hắn bị thần kinh.
- Hạ Quân Dật, bây giờ cậu đang muốn mình giúp cậu chứng minh mẹ của Lâm Kiệt rất bình thường, không mắc bệnh?
- Phải.
Tôn Hạo ngồi hẳn hoi dậy, trên mặt anh rõ ràng là vẻ tức giận. Anh ta lại nói:
- Cậu biết mình không ưa gì Lương Vũ Tranh, ân oán thù hận giữa Hạ gia nhà cậu và Lương gia của cô ta mình cũng biết. Đến nước này rồi mà cậu còn muốn giúp Lương Vũ Tranh hay sao? Hãy cứ để cho cô ta tự sinh tự diệt đi.
- Tôn Hạo…
- Được rồi. Có thể mấy lời vừa rồi mình nói hơi nặng lời. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì mà cậu muốn giúp Lương Vũ Tranh như vậy chứ? Nói cho mình nghe đi.
Hạ Quân Dật im lặng một hồi lâu, phải mãi lúc sau mới lên tiếng trả lời Tôn Hạo: