Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 159: Bức thư bí ẩn (2)



- Vũ Tranh, bức thư này được gửi đến vào lúc nào vậy? – Hạ Tuyết Tâm vội vàng hỏi.

- 4h00 ngày 2/10, là ngày hôm qua.

- Ngày hôm qua sao?

Trình Minh Viễn càng nghi hoặc hơn, anh xoay laptop lại, nhíu mày suy nghĩ. Lá thư gửi đến này có gì đó rất lạ.

- Em có nghĩ lá thư này rất lạ không?

- Lạ sao?

Lương Vũ Tranh nghe thấy thế thì cũng nhíu mày lại, nhìn Trình Minh Viễn hỏi.

- Trước những lá thư này còn có những lá thư quan trọng về buổi gặp gỡ ký kết của Quân Dật với bên INN nhưng cậu ấy lại không đọc, chỉ đọc nguyên lá thư này. Mỗi bức thư gửi đến đều hiện rõ địa chỉ email, nhưng lá thư này không có. Thế là sao? Hơn nữa, tiêu đề thư lại là “Cảnh báo” nhưng bên trong lại là “Pháo hoa sẽ nổ giữa trời xanh”. Chẳng phải rất không ăn nhập hay sao?

Nghe Trình Minh Viễn nói vậy, Lương Vũ Tranh cũng cảm thấy rất lạ, có điều gì đó không đúng.

- “Pháo hoa sẽ nổ giữa trời xanh”? Câu nói này nghe quả thật rất bất bình thường. Không lẽ nó ám chỉ đến máy bay của Quân Dật sẽ nổ trên bầu trời sao? - Cái gì?

- Đây là lời nhắc nhở cho việc Quân Dật sẽ chết ư? 5 giờ anh ấy mới lên máy bay, lá thư gửi lúc 4 giờ, sao tên hung thủ biết rõ là Quân Dật sẽ không kiểm tra email trước khi lên máy bay? Hắn cho rằng sau khi nhận được tin anh ấy sẽ còn tiếp tục chuyến đi sao?

- Có thể hắn phần nào hiểu một chút về cách làm việc thường ngày của Quân Dật?

Câu nói của Lương Vũ Tranh khiến tất cả mọi người ở đó đều xanh mặt. Họ đều rất lo lắng.

Quả thật nếu “máy bay nổ” sẽ không khác gì “pháo hoa nổ” cả. Không lẽ mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước?

- Em nghĩ rằng chúng ta nên báo cảnh sát điều tra về vụ án này. Em cảm thấy rất bất ổn và có điều không đúng.

- Em nói rõ hơn đi.

- Theo như những gì bên phía trụ sở báo cáo thì tín hiệu cuối cùng của máy bay là ở đảo Yakushima. Nhưng phía trụ sở cũng nói rằng, khi máy bay còn cách Yakushima một đoạn khá xa thì đã thông báo về trận động đất. Có nghĩa là ngay lúc đấy máy bay phải quay đầu về thành phố A mới đúng, tại sao lại vào khu vực Yakushima làm gì? Cơ trưởng đâu phải là không nhận được tin? Tại sao lại không quay đầu về thành phố A mà tiếp tục đi nữa làm gì? Em thật sự không hiểu.

- Phu nhân, hay lúc đấy bọn họ có gặp trục trặc kỹ thuật gì nên mới phải hạ cánh ở Yakushima….

Lương Vũ Tranh lắc đầu, nói tiếp:

- Càng vô lý hơn. Trước khi máy bay khởi hành, chẳng phải đã mời chuyên gia rồi rất nhiều người đến kiểm tra, bảo hành rồi còn gì? Chuyện trục trặc ấy là không thể. Nếu hạ cánh ở Yakushima thì tại sao đến bây giờ chúng ta vẫn không thể tìm được tung tích của Quân Dật?

- Anh cũng thấy vụ mất tích này rất đáng nghi ngờ. Mọi điểm đã lộ rõ nhưng chúng ta không thể tìm được máy bay.

- Em cũng cảm thấy vụ việc lần này xảy ra với Quân Dật thật sự rất không bình thường.

- Lá thư gửi đến Quân Dật là một lá thư cảnh báo trước cho anh ấy toàn bộ sự việc. Nhưng có thể chính anh ấy cũng không hiểu. Chúng ta đành phải nhờ đến cảnh sát giải quyết vụ việc này thôi.

Cuối cùng, Lương Vũ Tranh cũng đã quyết định nhờ đến cảnh sát giải quyết việc này. Tống Thừa Huân thay cô sắp xếp mọi việc.

……………………………………

36 giờ trôi qua một cách nhanh chóng… Không có lấy một tin tức nào về Hạ Quân Dật. Bên phía Nhật Bản cũng đã công bố vật thể lạ kia không thuộc về máy bay AX01 của Hạ Quân Dật. Lương Vũ Tranh mệt mỏi nhưng cô vẫn có lòng tin.

Lương Vũ Tranh đã dành cả ngày hôm nay để đọc hết đống hồ sơ liên quan đến Tập đoàn DCL. Chỉ còn 12 giờ nữa là Hội đồng quản trị sẽ tự mở ra nếu như Hạ Quân Dật không trở về. Cô cũng đã sẵn sàng đối mặt với những con người đang muốn vị trí Tổng giám đốc của Hạ Quân Dật.

……………………………………

Ngày hôm sau, Lương Vũ Tranh lại dậy sớm trong thư phòng của Hạ Quân Dật. Cả đêm qua cô nằm ở đây đọc sách, ngủ lúc nào cũng không rõ. Lương Vũ Tranh nhớ đến trước đây Hạ Quân Dật từng đắp chăn cho cô nhưng bây giờ thì chẳng có ai cả.

Trở về phòng, thay quần áo chỉnh tề, hôm nay cô phải đến tập đoàn DCL giải quyết nốt Hội đồng quản trị rắc rối kia.

Mặc cho Tiểu Hoa và thím Lý có nói như thế nào, Lương Vũ Tranh cũng không ăn sáng. Cô không còn tâm trí nào mà ngồi ở bàn kia ăn sáng như mọi ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.