A: Tôi và không ít độc giả khác đều tò mò không hiểu lắm, tại sao bạn lại đặt tên truyện là “Nếu thiên đường có anh” mà không phải là “Thiên đường có anh” hay một cái tên khác?
B: Thật ra ngay từ ban đầu khi suy nghĩ viết truyện này, tôi vẫn chưa có một bố cục hoàn chỉnh. Đã nghĩ xong nhân vật nam chính và nữ chính nhưng chưa biết nên đặt họ trong hoàn cảnh nào, chỉ biết đây là một truyện ngược. Sau đó không hiểu sao tôi đột nhiên nghĩ đến cái tên “Nếu thiên đường có anh” và về sau, tôi nghĩ tôi đã đặt tên đúng. Từ “nếu như” ở đây tôi dùng cũng rất có ẩn ý, giống như lời của nữ chính vậy, cô ấy không chắc chắn việc mình có thể ở bên nam chính không. Nhưng nếu mà đặt thành “Thiên đường có anh” thì lại mang một ý nghĩa khác.
A: Tôi đã từng đọc một số bản truyện “đạo” của Nếu thiên đường có anh. Vậy bạn có từng nghĩ sẽ kiện họ ăn cắp bản quyền không?
B: Nếu họ đạo truyện của tôi, phải chăng truyện của tôi rất nổi tiếng và được yêu thích? (Cười) Tôi đùa thôi. Mà nói thật, tôi không quá quan tâm đến vấn đề này, bởi bạn biết, độc giả của tôi biết nguyên tác truyện là do tôi viết ra, những truyện khác chính là đạo. Nếu như những người đạo gây ảnh hưởng đến tôi và tác phẩm của tôi thì tôi thật sự sẽ phải kiện đấy.
A: Vậy động lực gì giúp bạn có thể viết được truyện?
B: Viết truyện là sở thích nhiều năm của tôi và tôi cũng muốn mọi người đọc được truyện của mình. Tôi mong muốn mọi người sẽ vào đọc, soi xét từng chi tiết nhỏ để “ném đá” tôi. Những lời khen chính là động viên, còn những lời chỉ trích mới thật sự là động lực. Đối với tôi, có chỉ trích mới có cố gắng, như vậy về sau tôi sẽ càng viết hay hơn.
A: Tôi đã đọc truyện của bạn và có một số đoạn tôi cảm thấy không hiểu lắm, ví dụ như việc Lương Vũ Tranh giúp Lâm Kiệt. Cô ấy tôn trọng Hạ Quân Dật như vậy, tại sao lại giúp Lâm Kiệt hại Hạ Quân Dật?
B: Lương Vũ Tranh yêu Lâm Kiệt và tôn trọng Hạ Quân Dật nhưng cô ấy lại nghiêng về phía người mình yêu nhiều hơn một chút. Nếu mọi người để ý thì đây chính là một chi tiết quan trọng dẫn đến những chuyện đau lòng sau này.
A: Còn một điểm nữa, Lương Vũ Tranh biết Hạ Quân Dật không giết mẹ cô ấy, cũng không phải là người đẩy ngã bố cô ấy. Vì sao mà Lương Vũ Tranh nhất quyết không muốn quay lại với Hạ Quân Dật?
B: Bởi vì Lương Vũ Tranh sợ, cô ấy sợ phải đối mặt với những biến cố khác sau khi quay trở lại bên Hạ Quân Dật dù cô ấy yêu anh. Vì thế nên Lương Vũ Tranh đã lựa chọn sự chia ly thay vì quay lại với nhau.
A: Đọc truyện này nhưng tôi vẫn không hiểu nhiều về nhân vật nữ chính lắm. Tôi cảm thấy cô ấy không phải thuộc dạng “bánh bèo vô dụng” nhưng cũng không quá mạnh mẽ. Vậy bạn có thể cho biết, tính cách thật sự của Lương Vũ Tranh hay không?
B: Lương Vũ Tranh sinh ra trong một gia đình giàu có, được yêu thương chiều chuộng, có người bảo vệ nên dường như cô ấy có cái kiểu sống dựa dẫm vào người khác, bố mẹ và cũng như Lâm Kiệt. Biến cố xảy ra, cô ấy bắt đầu hình thành nhận thức về cái “thật” trong cuộc sống này. Lương Vũ Tranh từ lúc ấy đã có một chút gì đó mạnh mẽ hơn, cũng đã biết suy tính nhiều hơn cho cuộc sống sau này của mình sau khi rời Hạ Quân Dật. Bạn có thể thấy, tôi miêu tả Lương Vũ Tranh là từ từ mạnh mẽ chứ không phải là mạnh mẽ ngay từ lúc đầu.
A: Khi viết truyện này, bạn có cảm thấy khó khăn không?
B: Cũng không khó khăn lắm bởi ngay từ khi bắt đầu viết, tôi đã dàn dựng những ý tưởng cho cả truyện, viết ra những chi tiết quan trọng nhất. Chính vì thế mà khi viết, tôi cảm thấy khá đơn giản.
A: Bạn có thể miêu tả sơ qua một chút về những nhân vật “soái ca” trong truyện của bạn như Hạ Quân Dật, Từ Dịch Phàm hay không?
B: Hạ Quân Dật ấy hả? Tôi miêu tả đứa con trai này là một người lạnh lùng độc ác, tuy không nói rõ trong truyện nhưng thật sự thì đúng là rất độc ác đấy. Tính cách thì lạnh lùng thâm trầm, suy nghĩ cũng rất cặn kẽ. Trình Minh Viễn cũng có gì đó giống với Hạ Quân Dật. Nhưng nếu biến cố cuộc đời Hạ Quân Dật là do bố của Lương Vũ Tranh gây ra thì của Trình Minh Viễn là chính bố của mình gây ra. Hai đứa con khác của tôi là Từ Dịch Phàm và Lưu Cảnh Dương cũng có nhiều điểm khá giống nhau nhưng Từ Dịch Phàm lại có gì đó trẻ con hơn, thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, rất hay so đo tính toán với Phùng Lộ Phi. Lưu Cảnh Dương thì được cái miệng, giỏi biến hóa trong nhiều tình huống. Triệu Minh Thành có cuộc sống đơn giản hơn, Tống Thừa Huân thì rắc rối trong chuyện tình cảm. Nhưng hai người này cũng có một số điểm tương tự nhau.
A: Những truyện mà bạn viết đều có sự liên kết giữa các nhân vật, bạn có cảm thấy là nhiều lúc sẽ nhầm lẫn những chi tiết để cho tất cả cùng thống nhất không?
B: Đúng là rất dễ nhầm lẫn. Thế nên điều này buộc tôi phải đọc lại truyện của mình.
A: Truyện mới nhất mà bạn đang viết là Nếu còn có ngày mai, nói về nhân vật luật sư Tống Thừa Huân. Có phải truyện này cũng ngược lắm không?
B: Cũng không hẳn là ngược lắm đâu. Nhưng truyện này tôi cũng sắp viết xong rồi, nếu có thời gian thì bạn thử đọc xem sao.
A: Tất nhiên là tôi sẽ đọc. À còn nữa, khi viết truyện, bạn có những kỷ niệm gì hay không?
B: Kỷ niệm hả? Thật ra khi viết Nếu còn có ngày mai cũng có một chút kỷ niệm. So với Nếu thiên đường có anh thì Nếu còn có ngày mai không ngược bằng. Nhưng chẳng hiểu làm sao mà khi viết, tôi cứ liên tưởng không gian trong Nếu còn có ngày mai rất u ám, có phần tối tăm hơn nhiều so với Nếu thiên đường có anh. Hiện giờ viết gần xong, tôi mới thấy là hóa ra cũng chẳng có gì cả.
A: Cảm ơn bạn đã dành thời gian trả lời phỏng vấn. Hy vọng tương lai bạn sẽ có nhiều tác phẩm hay hơn nữa. Tôi sẽ theo dõi truyện của bạn.