Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 39: Say rượu làm loạn



Tối hôm đó đang định trở về phòng ngủ thì Lương Vũ Tranh thấy thư phòng của Hạ Quân Dật vẫn sáng đèn, cửa thì mở hẳn ra. Bước gần đến, Lương Vũ Tranh thấy Hạ Quân Dật đang cầm ly rượu đứng ở ban công, chẳng rõ anh đang nhìn gì nữa.

- Em có thể vào không?

Lương Vũ Tranh đứng bên ngoài nói vọng vào, Hạ Quân Dật đột ngột quay đầu lại.

- Ừ, em vào đi.

Khi Lương Vũ Tranh vừa mới ngồi xuống sofa thì Hạ Quân Dật tiến đến ngồi đối diện, hỏi:

- Em có việc gì à?

- Không có gì. Chỉ là thấy anh muộn thế này rồi mà vẫn chưa đi ngủ nên mới vào hỏi thôi.

- Thì em vẫn chưa ngủ còn gì. Có hứng thú cùng tôi uống một ly rượu vang không?

Lương Vũ Tranh liếc nhìn chai rượu vang bên cạnh. Ngày trước bố cô thích sưu tầm rượu nên cô cũng có biết đôi chút về rượu. Chai rượu trên bàn của anh thật sự rất quý và cũng rất đắt.

- Tửu lượng của em không tốt lắm đâu.

- Một ly cũng không đến mức say xỉn đâu, khỏi cần lo.

Hạ Quân Dật rót cho Lương Vũ Tranh một ly rượu, cô cầm lấy uống một ngụm nhỏ. Rượu này có vị rất ngon, rất đặc biệt.

……………………………………

Chẳng đến nửa tiếng sau, chai rượu vang vốn đầy của Hạ Quân Dật nay đã chẳng còn giọt nào nữa. Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh uống nốt nửa ly rượu trong chai mà tròn mắt lên kinh ngạc. Anh từ nãy đến giờ uống chưa hết nổi một ly mà cô đã uống hết cả chai rồi.

- Này Lương Vũ Tranh, em làm sao thế?

- Rượu này của anh ngon thế, còn nữa không, cho em thêm chai nữa đi. Em chưa thấy chai rượu nào ngon như thế này.

- Thôi, đừng có uống nữa, tôi đưa em về phòng ngủ.

Hạ Quân Dật lấy ly rượu trên tay Lương Vũ Tranh rồi đặt lên bàn, ôm eo đưa cô về phòng ngủ.

……………………………………

Ngồi trên giường, Lương Vũ Tranh chỉ tay vào Hạ Quân Dật lúc này đang rót nước, hỏi:

- Này, anh là ai thế?

- Tôi là người đàn ông của em.

- Cái gì chứ, nói linh tinh.

- Uống nước đi.

Cái giọng lè nhè lúc sau rượu của Lương Vũ Tranh quả thật chẳng dễ nghe chút nào.

- Tôi biết rồi, anh chính là… con gà.

- Cái gì? Gà? Em mở to mắt ra xem tôi là ai, dám bảo tôi là gà à, muốn tôi xử em có phải không?

- Gà, im miệng đi, nói nhiều quá.

Hạ Quân Dật không thể chịu nổi việc cô gọi anh là “gà”. Nhưng bây giờ cô đang say, để ngày mai cô tỉnh lại rồi, anh sẽ cho cô biết anh rốt cuộc lợi hại như thế nào.

Đặt cốc nước lên trên bàn, Hạ Quân Dật đang định giúp Lương Vũ Tranh đi ngủ, nào ngờ lúc quay lại thấy bộ dạng cô giống như muốn nôn.

- Này này, đợi đã, để tôi đưa em…

“Ọe”

Chưa kịp làm gì, Lương Vũ Tranh đã nôn hết tất cả mọi thứ lên người của Hạ Quân Dật. Chiếc áo choàng đen mà anh yêu thích đã bị cô nôn hết vào rồi.

- Lương Vũ Tranh, em… em…

- Haha…

- Ra thành thế này rồi mà em còn cười được nữa hả?

Hạ Quân Dật nghiến răng nghiến lợi lại nhìn Lương Vũ Tranh, thế mà cô còn cười được nữa. Anh đảm bảo rằng từ nay sẽ không bao giờ để cô uống rượu nữa.

- Thím Lý, thím Lý…

Rất nhanh, thím Lý cùng Tiểu Hoa đã vào phòng ngủ. Họ nhìn Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh thì ngạc nhiên vô cùng.

- Thím Lý, thím cùng với Tiểu Hoa đưa cô ấy đi tắm đi, nhân tiện dọn sạch sẽ căn phòng này cho tôi.

- Dạ vâng, tiên sinh.

Hạ Quân Dật đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc ào choàng ngủ khác. Anh quay lại nhìn Lương Vũ Tranh, cô lúc này đã nhắm tịt mắt lại, thân hình cứ nghiêng ngả rồi nằm hẳn xuống giường.

- Nhân tiện thím pha cho cô ấy bát canh giã rượu.

- Vâng ạ.

Hạ Quân Dật đi ra ngoài. Tiểu Hoa đỡ Lương Vũ Tranh vào trong phòng tắm còn thím Lý nhanh chóng đi dọn dẹp lại căn phòng toàn mùi khó chịu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.