Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 50: Em tin anh



- Sao vậy, café ở sở cảnh sát đúng là rất khó uống phải không?

Tống Thừa Huân, luật sư đại diện của Hạ Quân Dật nói một câu nửa đùa nửa thật, gương mặt anh ta cũng khá vui vẻ, không có gì là quá lo lắng cho Hạ Quân Dật. - Đúng là rất khó uống.

- Cậu yên tâm đi, bây giờ đến một chứng cứ cảnh sát cũng chẳng có. Bọn họ khám nghiệm tử thi cũng không thấy có gì bất thường. Nạn nhân chết vì thiếu khí.

- Ừ.

Có thể nói, Tống Thừa Huân là một trong những người bạn thân thiết nhất của Hạ Quân Dật. Anh ta chỉ kém Hạ Quân Dật 1 tuổi nhưng là một người hết sức tài giỏi. Tống Thừa Huân mà đã nhận biện hộ cho ai thì chưa từng thua. Nói đến giới luật sư hiện nayở thành phố B này, Tống Thừa Huân là người giỏi nhất và cũng là người được nhắc đến nhiều nhất.

……………………………………

Bước đến trước cửa sở cảnh sát, Hạ Quân Dật nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang đứng ở đó. Anh vội bước đến chỗ cô, nhìn thấy trên tóc vẫn còn ướt, chắc là chạy vào đây mà không cần ô.

- Trời đang mưa thế này sao em không ngồi bên trong xe, chạy ra đây làm gì? Mưa ướt hết rồi đây này.

- Em không sao.

Tống Thừa Huân tiến lên đứng bên cạnh Hạ Quân Dật, hơi nheo mắt nhìn về phía Lương Vũ Tranh:

- Người đẹp đây ắt hẳn là Lương Vũ Tranh, người phụ nữ ở bên Hạ Quân Dật lâu nhất chăng?

- Anh là ai?

- Tôi là luật sư đại diện của anh ta, Tống Thừa Huân.

- Chào anh, luật sư Tống.

- À chào, người đẹp.

Tống Thừa Huân cứ mở miệng ra là lại gọi Lương Vũ Tranh là “người đẹp” khiến Hạ Quân Dật phải quay sang nhìn anh ta.

- Đừng nhìn mình như thế, mình đâu có làm gì.

Hạ Quân Dật cầm lấy chiếc ô từ tay của Tống Thừa Huân, mở ra rồi che lên phía đầu của Lương Vũ Tranh:

- Chúng ta đi thôi.

- Vâng.

- Ấy, thế còn tôi?

Mặc kệ Tống Thừa Huân vẫn đang đứng ở đó, Hạ Quân Dật nhanh chóng đưa Lương Vũ Tranh lên xe.

……………………………….

Xe từ từ chuyển bánh, đưa Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh trở về Minh viên. Hạ Quân Dật cũng gọi điện báo cho trợ lý nói rằng hôm nay anh sẽ không đến tập đoàn.

- Em tin anh.

Hạ Quân Dật bỗng quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, mày hơi nhíu lại, hỏi cô:

- Tại sao em lại nói như vậy?

- Em tin rằng anh sẽ chẳng phải là người ra tay ám hại mẹ em. Thật đấy. Trong mắt em, anh là người rất tốt.

- Em cho rằng tôi tốt thật sao?

Lương Vũ Tranh gật đầu, lại nói:

- Mặc dù em không hiểu anh nhiều lắm, nhưng em tin vào trực giác của mình. Mà trực giác của em đa phần đều đúng.

- Nếu em không nói, tôi cũng chẳng tin em là người đã trải qua nhiều biến cố lớn trong cuộc đời đâu.

Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười không nói gì nữa.

- Bao giờ em sẽ tổ chức tang lễ cho mẹ em?

- Có thể là ngày mai hoặc ngày kia. Bên pháp y vẫn đang kiểm tra xem mẹ em có thật sự qua đời vì bị rút ống khí ra không.

- Có nghi ngờ ai là hung thủ không?

Cô lắc đầu. Thật sự cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc mẹ đã gây thù oán với ai để đến nỗi họ phải giết mẹ cô chứ?

- Cho đến giờ em vẫn không thể hiểu nổi mọi chuyện nữa. Mẹ em rất được lòng mọi người, tại sao vẫn còn có người hận mẹ em đến mức phải ra tay hại chết mẹ chứ? - Em vẫn còn trẻ, chưa hiểu nhiều về sự đời. Mối quan hệ của mẹ em từ trước đến nay, có thật sự là em biết hết hay không? Có nhiều người em sẽ nghĩ, họ chẳng có động cơ gì nhưng không có nghĩa là sẽ loại họ ra khỏi vòng nghi vấn. Em suy nghĩ mọi chuyện quá tình cảm, hãy dùng lý trí để xét đoán mọi việc.

- Vâng.

Lương Vũ Tranh lại nhìn ra bên ngoài, trởi vẫn còn đang mưa. Trong lòng cô lúc này đang rất lạnh, chẳng biết phải làm như thế nào mới có thể nóng lên được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.