Hạ Quân Dật vừa trở về thì Lương Vũ Tranh đã bảo anh ngồi ở phòng khách. Cô đi vào trong và đẩy chiếc bánh sinh nhật 2 tầng ra, vừa đẩy vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.
Hạ Quân Dật đứng lên đi đến chỗ Lương Vũ Tranh. Anh mỉm cười nhìn cô nói rằng:
- Cảm ơn em, hôm nay tôi rất hạnh phúc.
- Vậy anh mau ước nguyện rồi thổi nến đi.
Rất nhanh, Hạ Quân Dật thổi tắt cây nến duy nhất cắm ở trên bánh gato. Lương Vũ Tranh tò mò hỏi:
- Hạ Quân Dật, sao anh thổi nến nhanh như vậy chứ, còn chưa ước gì nữa mà? - Những kiểu ước như thế này, tôi thấy không thực tế lắm.
Lương Vũ Tranh mỉm cười:
- Từ trước đến nay vẫn thế mà.
- Nhưng mà Lương Vũ Tranh, đây là điều bất ngờ mà em chuẩn bị cho tôi đấy hả?
- Phải. Hôm nay là sinh nhật của anh, em mua tặng cho anh một chiếc bánh sinh nhật, đồng thời nấu cơm tối cho anh.
- Em nấu cơm hả? Điều này mới có vẻ là bất ngờ.
Lương Vũ Tranh mỉm cười nói tiếp:
- Được rồi, anh mau lên thay đồ rồi còn xuống ăn cơm.
- Ừ.
Hạ Quân Dật đã đi khuất bóng nhưng Lương Vũ Tranh vẫn nhìn theo anh. Cô có thể cảm thấy anh rất hạnh phúc, điều này anh đã thể hiện rõ trên gương mặt của mình. Trước khi Lương Vũ Tranh rời khỏi Minh viên, rời khỏi Hạ Quân Dật, có lẽ đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh, cho anh một sinh nhật thật vui vẻ.
…………………………………..
Lương Vũ Tranh không biết làm nhiều đồ ăn, vì thế cô chỉ làm 4 món ăn và 1 món canh. Thấy Hạ Quân Dật ăn khá nhiều, Lương Vũ Tranh thích thú hỏi:
- Không phải là em nấu ngon quá đấy chứ?
- Ừ. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một bữa cơm hẳn hoi do em nấu, thật sự rất ngon.
- Em cũng không có nhiều kinh nghiệm nấu nướng đâu, đây đều là những món dễ làm nhất đấy.
- Ngon lắm.
Hạ Quân Dật ăn cơm có vẻ rất ngon miệng. Lương Vũ Tranh chỉ ăn một chút rồi hỏi:
- Tại sao mà hôm nay anh lại để cho dự án “Thành phố công nghệ mới” rơi vào tay của Lâm Kiệt thế? Đây là một dự án lớn, DCL hẳn là bắt buộc phải có nó mới đúng.
- Không có “Thành phố công nghệ mới”, DCL vẫn có thể duy trì được vị trí vững chắc của mình. Nhưng mà dự án này hiện đang nằm trong tay của Lâm Kiệt, đáng lý em nên vui mới phải.
- Không hẳn là như vậy, em chỉ thấy hơi ngạc nhiên chút thôi.
- Ừ. Không chỉ mình em đâu, hiện giờ cũng có rất nhiều người ngạc nhiên về việc này.
Sau câu nói này, Hạ Quân Dật không nói nhiều nữa, chăm chú ăn cơm. Bữa cơm tối cũng nhanh chóng kết thúc.
- Hôm nay em đã bỏ ra nhiều công sức nấu bữa tối cho tôi, vậy để tôi rửa bát, em lên phòng nghỉ ngơi đi.
- Rửa bát sao? Anh biết rửa bát à?
- Đương nhiên là biết rồi, rửa bát dễ như vậy mà. Cũng có gì khó khăn đâu chứ.
Chẳng nói gì thêm, Lương Vũ Tranh cứ thế đi lên lầu. Lúc ngoảnh đầu lại, cô thấy Hạ Quân Dật đã đeo găng tay vào rồi.
…………………………………
Ngồi trong phòng khoảng 5 phút, Lương Vũ Tranh đã thấy Hạ Quân Dật đi vào. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Mới có khoảng 5 phút thôi mà sao anh rửa bát nhanh thế? Đừng bảo với em là chỉ rửa có một lần rồi vứt đấy thôi nhé?
- Không phải.
- Thế sao anh rửa nhanh vậy? Lại giao cho thím Lý à?
- À, chỉ là vừa rồi tôi lỡ tay làm đổ hết bát đũa, vỡ hết rồi.
- Cái gì?
Lương Vũ Tranh không biết lúc này mình nên khóc hay nên cười nữa. Cô cứ nghĩ Hạ Quân Dật sẽ rửa bát, nào ngờ thành ra thế này.
- Vì vỡ hết bát đũa nên tôi cũng chẳng cần phải rửa gì nữa. Mấy người giúp việc hiện đang thu dọn đống bát đũa đó rồi.
- Em cứ nghĩ em hậu đậu, hóa ra anh còn vượt cấp của em luôn.
- Thì tôi cũng có biết là sẽ đổ vỡ hết một lượt đâu chứ?
Lương Vũ Tranh lấy chiếc áo choàng ngủ đưa cho Hạ Quân Dật, đẩy anh vào phòng tắm, nói:
- Đã thế rồi thì còn nói được gì. Anh mau đi tắm đi.
Hạ Quân Dật đóng cửa phòng tắm lại. Lương Vũ Tranh nhanh chóng nghe thấy tiếng vòi sen chảy. Cô ngán ngẩm lắc đầu.