Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 68: Muốn nghe hết mọi chuyện



Trở về Minh viên, Lương Vũ Tranh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, đi thẳng lên phòng, lấy quần áo tắm rửa như bình thường. Hạ Quân Dật cứ nhìn theo bóng lưng của Lương Vũ Tranh cho đến khi cô đi khuất. Sau đó anh lại bảo một người giúp việc mang băng gạc, thuốc sát trùng vết thương lên phòng cho anh.

Lương Vũ Tranh ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hạ Quân Dật thì cứ thế mặc kệ, lên thẳng giường định đi ngủ thì bị anh kéo chân ra. Dằng co không được, Lương Vũ Tranh chỉ có thể ngồi yên.

- Chân đã thành ra như vậy rồi mà em cứ để như thế đi ngủ sao? Máu cũng sắp chảy ra đến nơi rồi, không khéo còn bị nhiễm trùng nữa. Chịu đau một chút, tôi sẽ làm nhanh thôi. - Anh có ý gì?

Hạ Quân Dật không mấy để ý đến những lời nói của Lương Vũ Tranh, anh vẫn đang xử lý vết thương cho cô.

- Anh nói đi, anh có ý gì?

- Chẳng phải tôi đã nói cho em nghe nhiều lần rồi sao, có gì thì em cứ nói thẳng ra, vòng vo làm gì.

- Được, tôi hỏi anh, anh rốt cuộc là người thế nào?

Lúc này Hạ Quân Dật mới ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Lương Vũ Tranh, nở một nụ cười nhẹ:

- Tôi tên là Hạ Quân Dật, 28 tuổi, Tổng giám đốc của tập đoàn công nghệ DCL, chỗ mà em đang làm ấy.

- Anh làm ra bao nhiêu chuyện như thế rồi mà bây giờ lại ra vẻ đối xử tốt với tôi. Lời nói và việc làm của anh hình như chẳng bao giờ thống nhất thì phải.

- Hình như em đang muốn nói tôi giả tạo thì phải.

Lương Vũ Tranh chẳng nói gì nữa, cứ nhìn Hạ Quân Dật chằm chằm. Trong lòng cô có một nỗi đau lớn, rất lớn, đau đến độ vết thương ở chân kia cô chẳng có cảm giác gì.

- Em còn nhớ lần trước em và bạn của em bị bắt cóc không? Lần đó người đứng sau bắt cóc em chính là Lâm Kiệt.

- Cái gì?

- Trước khi về nước, Lâm Kiệt đã biết mối quan hệ giữa tôi và em, đương nhiên hắn rất muốn phá hỏng chuyện này. Hắn bắt cóc em, tôi có tới cứu em hay không đều có lợi cho em. Lần trước tôi có giải thích cho em, hắn vội thả em ra vì tôi không đến cứu em khiến em rất tức giận. Nhưng nếu mà tôi đến thì sao? Hắn sẽ lợi dụng cơ hội đó nhắm thẳng vào DCL và những dự án tương lai của tập đoàn. Có thể em không tin nhưng đó chính là sự thật, là con người thật sự của Lâm Kiệt.

Sáng hôm nay, Lương Vũ Tranh đã thất vọng rất nhiều khi được nghe chính miệng Lâm Kiệt nói ra toàn bộ câu chuyện. Anh ta đã lợi dụng cả tình yêu của cô cho mục đích của mình. Và tối nay, cô lại tiếp tục được nghe những “chiến tích” khác của Lâm Kiệt.

- Thế còn anh?

- Cái gì?

- Còn anh thì sao? Không phải anh muốn nói với tôi là anh rất quan tâm đến tôi chứ?

Hạ Quân Dật dùng băng gạc băng bó vết thương ở chân cho Lương Vũ Tranh, nói:

- Tôi không nói như thế mà cũng chẳng cần phải nói. Tôi như thế nào thì tự em suy nghĩ thôi.

- Anh và Lâm Kiệt có khác gì nhau chứ. Anh cũng lôi tôi ra để lợi dụng như anh ta mà thôi.

- Nếu em nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng muốn nói gì thêm.

- Tôi đã từng nghĩ, gặp được anh tôi rất may mắn, khi mà tôi khó khăn nhất anh đã giúp đỡ tôi dù lúc đó, giữa chúng ta chỉ là giao dịch. Bốn tháng ở bên anh, quả thật tôi chẳng hiểu gì về anh, nhưng tôi vẫn luôn khẳng định, anh là một người tốt. Nếu như có một ngày tôi và anh không ở chung nữa, tôi vẫn mong chúng ta vẫn có thể là bạn bè hay một mối quan hệ gần nào đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy ngay cả người quen chúng ta cũng chẳng làm nổi nữa rồi.

Hạ Quân Dật đặt khay đựng băng gạc sang một bên, ngồi lại gần Lương Vũ Tranh, nói:

- Có một số việc tôi đã biết, nhưng em không nên biết thì hơn. Tôi nghĩ, nếu chúng ta trở thành người xa lạ, có khi sẽ tốt hơn bây giờ. Được rồi, cũng đã hơn 10 giờ đêm, chẳng còn sớm gì, em mau đi nghỉ sớm đi. Đừng để chân chạm vào nước, không khéo lại bị nhiễm trùng đấy. Em cứ ngủ ở phòng này, hôm nay tôi sang phòng khách ngủ.

Hạ Quân Dật nói xong thì bê khay đựng băng gạt ra nhưng chưa ra đến cửa thì dừng lại, quay sang lại nói với Lương Vũ Tranh:

- Nếu có gì bất tiện quá thì gọi bảo người giúp việc bảo bọn họ lên. Chân em như thế này thì cứ nghỉ ở nhà, việc ở tập đoàn không cần phải lo. Từ khi có em đến phòng đó, đám nhân viên ấy lười hẳn đi. Tôi nói xong rồi, em đi nghỉ đi.

Lúc này Hạ Quân Dật mới ra khỏi phòng. Lương Vũ Tranh nhìn ra cửa phòng rồi lại quay sang nhìn về hướng ban công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.