Đây là một câu truyện về sự trân trọng!
Đó là thời sôi nổi của anh, anh đã tùy tiện chà đạp lên tình cảm của một cô gái, anh quen với sự sùng bái và dịu dàng của cô, đối với cô anh là tất cảm cô tốt với anh và yêu anh, đó là chuyện đương nhiên.
Cuối cùng cô rời xa anh, rời xa con người không thể hứa hẹn với cô là anh.
Nhiều năm sau, anh quay về miền đất cũ, lúc này anh đã công thành doanh toại, chỉ muốn tìm lại người con gái mà anh đã đánh mất vì anh nhận ra, trên thế giới này chỉ có một người như cô. Cô là dòng nước mắt chảy vào lòng anh, không có cô trái tim anh sẽ cạn khô.
Nếu biết trân trọng hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy?
Đây là một câu chuyện về sự tin tưởng!
Anh trúng tiếng sét áí tình của cô, thầm yêu trộm nhớ cô suốt một thờì gian dài. Anh may mắn vì không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu nhất.
Anh tặng cô hoa, tặng cô trái tim mình, tặng cô lời thề, tặng cô một mái ấm, tặng cô tất cả mọi thứ anh có thể, nhưng anh quên mất không tặng cô sự tin tưởng.
Anh để ý đến quả khứ của cô, để ý đến sự trầm mặc của cô mà quên mất không để ý đến tình yêu và sự quan tâm của cô dành cho mình.
Nếu biết tin tưởng nhiều hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy?
Bài viết này dành tặng cho những tình yêu sắp mất và đã mất của chúng ta.
Tính cách mơ hồ, có một chút đa sầu đa cảm của một nữ sinh, mong muốn có một tình yêu trong sáng như cỏ cây, một hạnh phúc bình dị và một cuộc sông đơn giản. Đã từng nghĩ rằng hạnh phúc lớn nhất của đời người giống như mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, siêu nhân đánh quái thú.
Tác phẩm "Ở nhân gian" của Cao Nhĩ Cơ, trong đó có viết: "Chúng ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé giữa chúng sinh, gặp nhau biết nhau là điều hạnh phúc".
***
Các tác phẩm đã xuất bản của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả: Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất, Cảm ơn anh, khiến em yêu Bắc Kinh mùa đông nàỵ...
Bình luận truyện