Trong quán cà phê, Thẩm Vĩ Vĩ đến sớm, cô gọi cho mình
một cốc Capuchino.
Đợi đến khi cô đã ngồi một lúc khá lâu, Viên Nhược
Hồng mới đến. Anh vẫn có dáng vẻ lịch sự, nho nhã không khác nhiều so với ấn
tượng của cô về anh trước đây.
Anh cười, nói với giọng hiền lành: “Xin lỗi nhé, tắc
đường quá.”
Vĩ Vĩ lịch thiệp cúi đầu chào: “Giám đốc, anh bận là
điều dễ hiểu.”
“Vậy là người dẫn chương trình như cô không phải là
càng bận rộn hơn sao?”
Vĩ Vĩ không biết Viên Nhược Hồng đang nhạo báng hay ca
ngợi cô, chỉ lắc đầu rồi nói: “Lâu rồi không gặp. Lần trước ở Trường Sa, tôi
vẫn nghĩ là nhìn lầm người, sau đó bạn tôi ở đài truyền hình nói chính là anh.
Anh đi Trường Sa làm gì?”
“Đòi tiền.” Viên Nhược Hồng cười, “Tiện thể thăm cố
nhân một lát.”
Câu nói “Cố nhân” khiến cho Vĩ Vĩ hơi xúc động. “Ông
chủ cũ của tôi, bây giờ không phải cũng trở thành cố nhân rồi sao?”
Viên Nhược Hồng không trả lời, đúng lúc nhân viên phục
vụ tới, anh gọi một ly cocktail Blue Mountain, bảo nhân viên phục vụ mang đến.
“Anh vẫn giữ thói quen ra lệnh cho người khác…” Vĩ Vĩ
bật cười.
Cô vẫn nhớ trước đây, cô đi cùng Duyệt Tâm đến nhà
anh, anh thường sai Duyệt Tâm làm việc này việc kia.
Lúc đó, cô cười rồi nói nửa đùa nửa thật: “Tổng Giám
đốc Viên, anh sinh ra đã có khiếu làm lãnh đạo, ở công ty ra lệnh cho bọn em đã
đành, ở nhà cũng thế.”
Kết quả là Duyệt Tâm vẫn chủ động bênh vực anh: “Anh
ấy không ra lệnh cho mình, đây là việc mình nên làm.”
Sau đó, trong tiếng cười thích thú của Vĩ Vĩ, anh mời
hai cô nương ngồi rồi tự mình đi rót nước pha trà để hai cô được tận hưởng một
lần Viên Nhược Hồng đích thân phục vụ.
Nghĩ đến Duyệt Tâm, Vĩ Vĩ không kiêng dè gì nữa, cô
nói: “Hai ngày trước tôi gặp Duyệt Tâm. Cô ấy đang mang bầu, tốt quá, cô ấy có
thể sống hạnh phúc.”
Viên Nhược Hồng yên lặng uống một ngụm cà phê rồi
cười: “Đúng, không phải chúng ta đều luôn hy vọng cô ấy có thể sống hạnh phúc
sao?”
Vĩ Vĩ thở dài: “Đừng nghĩ cho cô ấy nữa, anh nghĩ cho
mình đi!”
Vĩ Vĩ kể cho anh nghe tình hình của mình, nêu suy nghĩ
của cô về một số lĩnh vực quảng cáo.
Viên Nhược Hồng không nói gì, kiên nhẫn lắng nghe.
Sau khi tạm biệt Vĩ Vĩ, Viên Nhược Hồng đi bộ một đoạn
đường rất dài. Anh vừa đi vừa nhớ lại những kỷ niệm với Duyệt Tâm trong quá
khứ, cảm thấy mọi việc đều trở nên mơ hồ.
Anh đã không còn nhớ rõ anh thích Duyệt Tâm từ khi
nào.
Duyệt Tâm là cô gái mới gặp lần đầu tiên đã khiến cho
người khác cảm thấy cô rất xinh đẹp, nhưng những cô gái xinh đẹp anh đã từng
gặp không thiếu. Vì thế anh nghĩ mình thích cô không phải vì ngoại hình.
Tính cách thì sao? Tính cách của cô hiền dịu nhẹ
nhàng, hoặc có thể nói cô như một dòng nước dịu dàng thấm sâu vào lòng người,
không nhìn thấy một gợn sóng. Liệu có phải lòng anh đã trải qua cảm giác như
thế không?
Một người giống như Duyệt Tâm, có thể bạn không cảm
thấy điều gì nếu cô ấy ở bên cạnh bạn, không có cũng không sao, nhưng khi cô ấy
đi rồi, bạn sẽ nhớ cô ấy, cảm thấy không thể thiếu cô ấy.
Viên Nhược Hồng nhớ anh chưa bao giờ nói yêu Duyệt
Tâm.
Rất nhiều lúc, họ nói chuyện, cùng nhau xem ti vi,
cùng nhau đi dạo phố. Việc gì cô cũng nghe theo anh nhưng không phải cô không
có ý kiến riêng, có lúc cô cố chấp, có lúc cô tranh luận với anh, nhưng giọng
nói rất dịu dàng, miệng cười tươi như hoa.
Anh đã từng nhìn thấy cơ thể của Duyệt Tâm, thân hình
cân đối, nước da trắng ngần. Cô bạo gan đặt tay anh lên bộ ngực mềm mại của
mình rồi nói: “Đêm nay em sẽ thuộc về anh.” Nhưng khi anh ôm cô, cô lại run rẩy
sợ hãi.
Anh cảm thấy Duyệt Tâm là một người phụ nữ dũng cảm và
chân thành, cô không đeo một lớp mặt nạ nào nên khiến người khác cảm thấy yên
lòng và thoải mái.
Viên Nhược Hồng từng đề nghị: “Duyệt Tâm, anh nuôi em
nhé. Theo anh, anh sẽ không để em thiệt thòi.” Lúc đó, anh vẫn còn là một lãng
tử, anh không có khái niệm hôn nhân và mãi mãi.
Duyệt Tâm lắc đầu, cô không cần điều này. Cô nói cô
biết được người khác bao bọc là như thế nào, cô không muốn trở thành một người
như thế.
Lúc đó Viên Nhược Hồng không hiểu, cô chỉ cần một trái
tim, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý với cô mà thôi.
Khi Duyệt Tâm bước qua anh, thậm chí anh còn không giữ
cô lại.
Viên Nhược Hồng thầm nghĩ, dù sao họ cũng là những
người khác nhau, anh không cần níu kéo cô nữa.
Nhưng khi cô rời xa anh, anh không quen với cuộc sống
không có cô ở bên. Duyệt Tâm như một dòng nước thấm sâu vào lòng anh, không có
cô, anh sẽ cảm thấy tâm hồn mình cạn khô.
Viên Nhược Hồng cũng đã từng đi tìm Duyệt Tâm, cô nói
cô đã có bạn trai mới và muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Lúc đó anh còn trẻ nên không biết thỏa hiệp. Anh cảm
thấy trong cuộc đời dài trước mắt, anh sẽ gặp được rất nhiều người giống như Hà
Duyệt Tâm. Vì thế, anh quay người bỏ đi và biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Tìm kiếm suốt một thời gian dài, cuối cùng Viên Nhược
Hồng mới hiểu ra, trên thế giới này chỉ có một Hà Duyệt Tâm duy nhất.
Nhưng bây giờ, bên cạnh cô đã có một người khiến cô
hạnh phúc.
Có lẽ người đàn ông đó hiểu rằng cô rất tốt và biết
trân trọng tình cảm của cô. Có lẽ người đàn ông ấy không giống anh hồi đó, bỏ
lỡ điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Trong một đêm cô đơn và lạnh lẽo như thế này, Viên
Nhược Hồng thầm cầu mong cho người đàn ông của Duyệt Tâm là kẻ đến sau.
Nhưng mong muốn của Viên Nhược Hồng dường như không
thể biến thành sự thật, Cố Nam rất quan tâm đến Duyệt Tâm.
Đi làm về, Cố Nam bắt đầu yên lặng sửa máy hút mùi
trong nhà. Anh không muốn lúc Duyệt Tâm nấu cơm bị khói làm cho khó chịu.
Gần đây, số lần Duyệt Tâm bị nôn không giảm, anh đã
gọi điện hỏi chị gái anh làm thế nào để giảm nhẹ triệu chứng này. Cố Nám gợi ý
mua nho khô, sơn tra cho Duyệt Tâm ăn. Cố Nam đến siêu thị, mua hai túi đồ ăn
vặt to đùng về nhà nhét vào tay Duyệt Tâm.
Trước đây Cố Nam chưa bao giờ làm những việc như thế
nên Duyệt Tâm rất ngạc nhiên: “Anh đang làm gì thế?”
“Làm gì là sao? Mua cho em ăn mà!” Một người đàn ông
mua đồ ăn vặt cho vợ đâu có gì lạ, sao Duyệt Tâm lại hỏi anh như thế? Cố Nam
hơi ngại, vội vàng chuyển chủ đề: “Hay là cuối tuần chúng ta đi Di Hòa Viên dạo
bộ?”
Ý kiến này cũng là do chị gái anh gợi ý, chị anh nói,
phụ nữ có bầu nên đi bộ nhiều, rất tốt cho đứa trẻ.
Duyệt Tâm nhìn Cố Nam với vẻ lạ lùng rồi gật đầu:
“Được, em cũng muốn đi.”
Buổi tối, Cố Nam xem ti vi, Duyệt Tâm ngồi đan ở bên
cạnh anh, vừa đan vừa đo kích cỡ to nhỏ.
Cố Nam nhìn rồi hỏi: “Bé thế?”
Duyệt Tâm nói với anh: “Trẻ con mới sinh ra rất nhỏ,
dần dần mới lớn lên.”
Cô bảo Cố Nam xòe bàn tay rồi khoác áo len lên đó xem
có dễ chịu không.
Tay Cố Nam bọc trong chiếc áo, chỉ để lộ hai đầu ngón
tay, hơi giống đầu trẻ con, anh học cách nói của trẻ con: “Mẹ, chiếc áo này ấm
quá!” Rồi bật cười.
Duyệt Tâm nhìn anh cười, cô cảm thấy ấm áp trong lòng,
có lẽ đây chính là hạnh phúc mà cô mong muốn.
Cố Nam cười xong nhìn Duyệt Tâm: “Không buồn cười sao?
Ồ, Duyệt Tâm, sao em lại khóc?”
Duyệt Tâm vội vàng lau nước mắt: “Không sao, có lẽ
vì…đầu sợi len chạm vào mắt.”
Duyệt Tâm xem ti vi cùng Cố Nam, Cố Nam ôm cô vào
lòng, nói: “Gần đây hai người nặng thật.”
Duyệt Tâm bật cười vỗ nhẹ lên má anh: “Lấy đâu ra hai
người? Anh nói lung tung gì thế?”
Cố Nam nhìn bụng Duyệt Tâm: “Đứa trẻ bên trong và em,
không phải là hai người sao?” Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Nam khiến người khác
thật buồn cười.
Duyệt Tâm không nén được bật khóc: “Cố Nam, sao anh cứ
trêu người ta như thế?”
“Sao em lại khóc?” Cố Nam lau nước mắt cho Duyệt Tâm.
Duyệt Tâm sà vào lòng anh: “Hạnh phúc.”
Duyệt Tâm càng ngày càng yêu đứa trẻ trong bụng cô, có
lẽ thời gian càng lâu tình cảm càng sâu nặng.
Cô thường xuyên nói chuyện với nó, không thể không
tưởng tượng hình dáng của nó, giống mình nhiều hơn hay giống Cố Nam nhiều hơn?
Cho dù giống ai, có lẽ đó cũng là một đứa bé rất xinh xắn.
Duyệt Tâm chuẩn bị rất nhiều quần áo cho đứa trẻ, đồ
mùa đông và mùa hè. Cô nghĩ, những thứ này đều do tự tay cô làm, chắc chắn đứa
trẻ sẽ cảm nhận được tình yêu thương. Cô hy vọng con mình sẽ là một đứa trẻ
mạnh khỏe và vui vẻ.
Công việc càng ngày càng nhẹ nhàng, cô không biết thật
ra Viên Nhược Hồng ưu ái cho cô, giao công việc cho nhóm khác để cô có nhiều
thời gian rảnh rỗi.
Vì thế cô mới có thời gian cùng Vĩ Vĩ đến câu lạc bộ
giải trí.
Vĩ Vĩ kéo cô đến đây rồi nói: “Môi trường rất tốt,
Duyệt Tâm, cậu sẽ thích.”
Quả thật là không tồi. Trong căn phòng lớn rộng rãi,
cửa sổ lắp kính trong suốt, bàn ghế có phong cách Châu Ảu, nhân viên phục vụ ăn
mặc cũng rất đẹp, người đi ra đi vào đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
“Ở đây đắt lắm nhỉ?” Duyệt Tâm nhìn thực đơn đồ uống.
“Không sao, mình sẽ trả.” Vĩ Vĩ nói nhỏ để Duyệt Tâm
yên tâm. Cô gọi cho mình cốc nước chanh giá rẻ nhất, uống từng ngụm nhỏ.
Câu lạc bộ đang tổ chức một buổi biểu diễn ca nhạc, Vĩ
Vĩ muốn xem nên rủ Duyệt Tâm cùng đi thưởng thức.
Cô trêu Duyệt Tâm, “Mở rộng tầm mắt đi, đừng để mất
công đến đây, dù sao giá vào cửa cũng rất đắt.”
“Có ầm ĩ quá không?” Duyệt Tâm hơi lo lắng.
“Không, âm thanh ở đây rất nhỏ, bảo đảm sẽ không làm
ảnh hưởng đến đứa bé, hơn nữa còn có thể nuôi dưỡng sự nhạy cảm của trẻ với âm
nhạc.”
Lúc đó Duyệt Tâm mới yên tâm bước vào phòng nhạc cùng
Vĩ Vĩ
Phòng nhạc được trang trí lộng lẫy hơn cả phòng khách,
ghế ngồi được thiết kế theo cấu tạo cơ thể người nên rất dễ chịu.
Duyệt Tâm đã giúp công ty thiết kế làm dự toán cô biết
giá của loại ghế này nhiều hơn tiền lương hai tháng của cô.
Trong phòng nhạc chỉ có vài hàng ghế có người ngồi,
phía sau còn rất nhiều chỗ trống, có lẽ chỉ là một hoạt động giao lưu nho nhỏ.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu được một lúc. Duyệt Tâm và
Vĩ Vĩ tùy ý ngồi ở một hàng ghế phía sau.
Duyệt Tâm định xem một lát rồi đi nhưng cô nhìn thấy
Cố Nam ở đó.
Cố Nam đại diện cho công ty tham gia hoạt động này vì
công ty anh hợp tác lâu dài với câu lạc bộ, họ cũng muốn tranh thủ dịp này để
tìm kiếm một số cơ hội đầu tư.
Công ty anh có ba người đến tham gia, đều ngồi ở hàng
ghế đầu tiên.
Cố Nam không ngờ lại gặp Lưu Bảo ở đây, anh luôn nghĩ
cô chỉ hát ở quán rượu. Nhưng lúc người dẫn chương trình giới thiệu Lưu Bảo là
một ca sĩ, một nhạc sĩ nổi tiếng, Cố Nam không thể không nhìn cô bằng con mắt
khác.
Trước khi Lưu Bảo lên sân khấu, cô đưa một bó hoa hồng
cho Cố Nam: “Lát nữa anh giữ thể diện cho tôi, nếu một mình tôi lên biểu diễn
hát sẽ không đẹp.”
Cố Nam chỉ nghĩ đơn giản là tặng hoa trên sân khấu nên
đồng ý. Nhưng vào lúc anh mang hoa lên sân khấu tặng Lưu Bảo, cô dang tay ôm
anh rất chặt khiến mọi người ngồi dưới đều vỗ tay. Cố Nam nghĩ, ôm là phong
cách lễ nghi của phương Tây, không có gì quá đáng, không ngờ Lưu Bảo còn hôn
lên má anh.
Nếu như đây là một buổi tiếp đón liên quan đến việc
chung của công ty, Duyệt Tâm không thể nói gì, cô hiểu có lúc vì công việc, đàn
ông cũng không thể tránh được những tình huống như thế, nếu như người hôn anh
không phải là cô gái đã tìm đến tận nhà cô, chắc chắn Duyệt Tâm sẽ nghĩ mình
nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ, những gì hiện ra trước mắt khiến những
giải thiết “nếu như” không thể thuyết phục được cô nữa.
Cảnh gai mắt khiến đầu óc Duyệt Tâm choáng váng, cô
cảm thấy khó thở.
Hóa ra, hạnh phúc mà cô nghĩ chỉ giống như ánh trăng
soi trên mặt nước, hư ảo và không có thật.
Duyệt Tâm nghiến răng, cố gắng kìm nén đau đớn trong
lòng, nói với Thẩm Vĩ Vĩ: “Chúng ta đi thôi, mình thấy hơi khó chịu.”
Vĩ Vĩ thấy Cố Nam từ xa, trêu Duyệt Tâm: “Nhìn người
đó hơi giống ông xã của cậu.”
“Cậu nhìn nhầm rồi, Cố Nam không như vậy.” Duyệt Tâm
từ từ đứng dậy, hai chân dường như không còn sức lực, bước từng bước ra ngoài.
“Thật sự rất giống ông xã cậu, chỉ béo hơn một chút.”
Vĩ Vĩ vẫn nhắc đến chủ đề đó.
Duyệt Tâm thật sự không muốn ở lại, nói to: “Ông xã
của mình không thể xuất hiện ở đây.”
“Sao thế? Cậu có gì sốt ruột sao?” Vĩ Vĩ đi theo Duyệt
Tâm, cẩn thận khoác tay cô, “Đi chầm chậm thôi, cẩn thận không vấp vào bậc
thềm.”
Buổi tổi về nhà, Duyệt Tâm vứt tấm vé vào cửa câu lạc
bộ đó lên bàn uống nước.
Có Nam nhìn thấy hỏi cô: “Em đến chỗ này lúc nào?”
“Chiều nay.” Cô không động sắc mặt đợi Cố Nam giải
thích.
Nhưng Cố Nam giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi
cô: “Có gì thú vị không? Anh muốn nói bên trong…”
“Đồ rất đắt.” Duyệt Tâm nói, “Nhưng Vĩ Vĩ mời.”
“Ừ” Cố Nam thờ ơ đáp một câu rồi ra ngoài ban công hút
thuốc.
Duyệt Tâm đã đi đến câu lạc bộ đó, điều này khiến Cố
Nam cảm thấy lo lắng, anh bắt đầu suy nghĩ về việc xảy ra lúc chiều.
Anh không cố ý làm như vậy với Lưu Bảo, chỉ là trong
tình huống đó, anh không còn cách nào khác. Anh có nên kể chuyện anh gặp Lưu Bảo
với Duyệt Tâm không? Có lẽ cô cũng không biết anh đến câu lạc bộ đó. Có lẽ cô
không vào phòng nghe nhạc. Câu lạc bộ đó rộng như thế, có rất nhiều chương
trình giải trí, nếu cô không nhìn thấy anh, anh nói với cô chuyện này cũng
không hay.
Nhưng, vạn nhất cô nhìn thấy thì sao?
Anh nên giải thích như thế nào? Trùng hợp? Cô sẽ không
tin…
Cố Nam đấu tranh hồi lâu, quyết định sẽ không kể
chuyện xảy ra lúc chiều cho Duyệt Tâm.
Anh tự nói với mình, anh không làm bất cứ điều gì có
lỗi với Duyệt Tâm, ngoài việc để Lưu Bảo ôm hôn anh.
Anh xoa mặt, quay lại nói với Duyệt Tâm, “Em đang mang
bầu, sau này nên ít đến những nơi như vậy để tránh gặp phiền phức.”
Còn có điều gì phiền phức hơn anh? Lẽ nào Cố Nam không
biết anh chính là nỗi phiền muộn lớn nhất của Duyệt Tâm.
Cả buổi tối, Duyệt Tâm bận làm đồ cho em bé, khâu cái
này, cắt cái kia, không còn có thời gian rảnh rỗi. Cô sợ không có việc gì làm
cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Vì sao cô không trực tiếp hỏi Cố Nam?
Cô cảm thấy hai người ở cùng nhau không nên nói rõ
ràng tất cả mọi chuyện, hơn nữa cô cũng không thích những người hỏi rõ đến ngọn
ngành. Cô biết có những chuyện nếu Cố Nam muốn nói anh sẽ tự nói, nếu anh không
muốn nói, cô hỏi cũng không được.
Vì thế, cô không mở miệng hỏi Cố Nam với Lưu Bảo, cô
đợi anh giải thích.
Bên ngoài Cố Nam giả vờ như đang xem ti vi nhưng thật
ra anh đang nghĩ đến những hành động gần đây của mình.
Anh không nghi ngờ tình yêu của anh với vợ và với đứa
trẻ chưa ra đời. Anh đã hai mấy tuổi, không còn là trẻ con, anh không thể tiếp
tục sống đồ hồ nữa. Anh phải sống như một người đàn ông thật sự, gánh vác trách
nhiệm của một người chồng, người cha.
Làm thế nào để trở thành một người chồng tốt? Anh nghĩ
điều đầu tiên là phải chuyên tâm về tình cảm, không phải anh cũng yêu cầu Duyệt
Tâm như vậy sao?
Anh đã nghĩ kỹ, ngày mai anh phải gọi điện cho Lưu
Bảo, nói rõ ràng với cô ấy, họ chỉ là bạn học thời phổ thông, ngoài quan hệ này
không còn điều gì khác. Trong cuốc sống của anh, những người quan trọng nhất,
ngoài bố mẹ, chỉ có Duyệt Tâm.
Hôm đó, Duyệt Tâm đi ngủ sớm hơn thường lệ.
Cố Nam xem ti vi xong đã thấy Duyệt Tâm ngủ say nên
nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, hôn lên môi cô rồi thì thầm bên tai: “Anh yêu em,
Duyệt Tâm.”
Thật ra, Duyệt Tâm vẫn tỉnh, cô thấy tủi thân trong
lòng, không ngủ được nên thầm nói chuyện với đứa con trong bụng, đến khi thấy
Cố Nam bước vào cô mới nhắm mắt lại.
Cô không muốn đối mặt với Cố Nam nên giả vờ đã ngủ
say. Cô vẫn nghĩ anh sẽ giải thích chuyện xảy ra lúc chiều, nói anh cũng có nỗi
khổ riêng và cô sẽ chọn lựa cách tin tưởng vào anh. Bởi vì như vậy, ít nhất cô
cũng cảm thấy anh đang cố gắng vì tình cảm của hai người. Nhưng Cố Nam không
nói gì, thậm chí anh không thừa nhận trước mặt cô anh đã đến câu lạc bộ đó. Có
vẻ như anh không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô.
Cô nghe thấy Cố Nam nói câu: “Anh yêu em” nhưng cô
không muốn trả lời.
Lúc Cố Nam nằm bên cạnh cô, cô giả vờ trở mình, muốn
rời xa anh hơn một chút.
Anh liền áp sát lưng cô, nhẹ nhàng xoa bụng cô, khẽ
nói: “Con ơi, bố cũng yêu con.” Sau đó anh quay người đi rồi ngủ.
Duyệt Tâm nằm trên giường, trở mình liên tục cô nghĩ
rốt cuộc cô có nên tin vào tình yêu của Cố Nam không?