Sự im lặng quá mức của bố Vương Húc Chi khiến cho cậu ta càng ngày càng sợ hãi, cái người mặt mày hiền từ như thể sắp bay lên trời thành tiên này dường như không phải ông bố ruột thường cầm chổi đuổi theo đánh cậu.
“Bố… con sai rồi.” Vương Húc Chi hoàn toàn không cần mặt mũi, ngồi bệt dưới đất ôm đùi Vương Thế Hồng, vẻ mặt như đã hoàn toàn biết lỗi.
Ngược lại là bố Trình Nguyệt Minh, Vương Húc Chi không biết tên ông là gì, “Trình Vũ, ông còn có thời gian đến cơ à?” Ừm, giờ biết rồi.
Cậu ngỏng đầu nhìn hai người cao xấp xỉ nhau, một người trưởng thành một người non trẻ, bề ngoài nhìn giống nhau đến 70% nhưng lại nhìn nhau như kẻ thù, thầm dựng ngón cái trong lòng, “Người anh em, trâu bò thật!”
Lại ngẩng đầu nhìn bố mình, đối phương cũng liếc nhìn cậu, ý tứ chính là, mày mà dám như thế với bố, cẩn thận mông mày đó con!
Vương Húc Chi lắc đầu, bày tỏ: Đánh chết cũng chẳng dám.