Trong chốc lát, bầu không khí trở nên nặng nề, Vương Húc Chi lần đầu gặp phải tình huống này, căng thẳng quá độ, toàn thân sôi sục.
Đây không phải chính là cảnh đánh hội đồng mà đầu gấu gặp phải trong truyền thuyết đó sao? Kích thích ghê!
“Lên đi! Để chúng mày xem ai mới là bố mày!” Vương Húc Chi bẻ tay, khớp xương kêu rắc rắc, cậu giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc vô cùng ngứa đòn.
Cuộc chiến ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên đằng sau đám dân anh chị có một giọng nói vang lên, “Làm gì đấy?”
Đám dân anh chị ngoái đầu lại, trong đó có một tên tóc vàng xỏ khuyên mũi, chẳng buồn nhìn ai đến đã hỏi thẳng: “Ai đấy? Không thấy đang đánh hội đồng sao? Muốn chết phỏng?”
“Cậu đến làm gì?!” Vương Húc Chi thấy đám người tách ra, để lộ cái tên “cò hương” Trình Nguyệt Minh, so sánh với đám đầu gấu béo tốt bên cạnh nhìn thế nào cũng thấy gầy gò đến đáng thương.
“Hửm?” Trình Nguyệt Minh nghiêng đầu vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, “Sao cậu lại ở đây?”
“Bé ngoan của tôi ơi…” Trong lòng Vương Húc Chi vừa mừng rỡ vừa lo lắng, mừng là vì Trình Nguyệt Minh nói chuyện với cậu rồi!
Lo là vì một mình cậu thì còn đánh được, nhưng kèm theo một người nữa thì không xong rồi, cậu không muốn Trình Nguyệt Minh bị đánh, thế là lách người qua đám đông túm lấy hắn ta bắt đầu chạy như điên. “Mẹ nó cậu đến chẳng đúng lúc tí nào!”
Hai người nhanh như chớp đã chạy mất dạng, một đám dân anh chị ngã bệt xuống đất, tên tóc vàng hai chân run rẩy, mặt mày trắng bệch, “Mẹ kiếp! Thằng chó kia lừa mình, suýt thì đánh cả anh em của người đó rồi…”