Chết tiệt, cô vậy mà dám từ chối không nhận điện thoại của anh!
Mà còn là chỉ từ chối một mình anh, những người khác đều có thể liên lạc với cô, chỉ có anh là không được.
Ha ha, cô giỏi lắm, cứ làm tổng giám đốc Mục thị như anh mất mặt hết lần này đến lần khác.
Vào phòng tắm tắm rửa một cái, đổi một bộ quần áo mới, Mục Viễn Hàng lái xe thẳng đến chỗ Mục Phồn.
Một là muốn thăm mẹ, hai là liên lạc với Dung Nhan thông qua Mục Phồn, anh phải trịnh trọng tuyên bố với cô, cô đừng có vọng tưởng giành được quyền nuôi dưỡng con gái.
Mà phía Mục Phồn, tình hình của mẹ Mục - Điền Ninh vẫn bình tĩnh như thường, bình tĩnh dịu dàng trước sau như một, hoàn toàn không có vẻ buồn bã gì.
Sau khi Mục Viễn Hàng ăn xong bữa sáng mẹ tự tay làm, trịnh trọng mở miệng hỏi mẹ mình:
"Chuyện ly hôn, mẹ đã hạ quyết tâm rồi sao?"
Vốn tối hôm qua anh đã định tới thăm mẹ rồi, không ngờ bên chỗ Hạ Du xảy ra chuyện, anh phải đi bệnh viện với Hạ Du.
Tình hình của Hạ Du thật sự không tốt, cô ấy vốn đã gầy gò, lại thêm mấy năm ở nước ngoài...
Chữ tình hình không tốt mà anh nói, không chỉ nói về sức khỏe thể chất của Hạ Du, mà tinh thần của cô ấy cũng xuất hiện vấn đề.
Mẹ Mục bình tĩnh trả lời anh:
"Nếu tiện thì con tìm luật sư giúp mẹ với, nếu không tiện thì mẹ sẽ tự mình tìm."
Mục Viễn Hàng từ bé đã thân thiết với mẹ, sau này lại xuất hiện chuyện hai mẹ con đứa con riêng kia, tình cảm của anh với mẹ cũng sâu sắc hơn.
Cho nên nếu mẹ muốn ly hôn với cha thì anh sẽ đứng về phía mẹ.
Chỉ là, vì sao khi thấy thái độ kiên quyết của mẹ, không hiểu sao anh lại nghĩ tới Dung Nhan, nghĩ sự bướng bỉnh và kiên quyết của cô, trong lòng đột nhiên hơi đồng cảm với cha mình.
Vì thế bèn mở miệng khuyên vài câu:
"Chuyện của con với Dung Nhan, mẹ cũng đừng trách ba nữa, không phải ba cũng nói... Mấy năm nay ba sống cùng với mẹ, đã yêu mẹ rồi sao?"
"Vậy con thì sao?"
Sau khi anh dứt lời, mẹ Mục giương mắt nhìn anh, hỏi lại anh với ngôn từ sắc bén:
"Sống cùng nhau năm năm, có một đứa con gái, con có yêu Dung Nhan không?"
Bỗng nhiên bị mẹ hỏi thế này, mặt của Mục Viễn Hàng cứng ngắc trong nháy mắt, lập tức dời mắt đi, tránh câu hỏi của mẹ:
"Mẹ, chúng ta đang nói chuyện của ba mẹ mà..."
Yêu hay không yêu có quan trọng đến thế không?
Dù yêu hay không yêu, cuộc hôn nhân này cũng đã bắt đầu, anh không muốn kết thúc.
Mẹ Mục lẳng lặng nhìn con trai mình thật lâu, sau đó thở dài:
"Viễn Hàng, mẹ không biết là chuyện gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ Dung Nhan đòi ly hôn với con, mẹ chỉ muốn nói một câu, nếu con không yêu Dung Nhan, thì hãy ly hôn đi."
Mục Viễn Hàng không nghĩ tới mẹ lại khuyên mình ly hôn, nhưng nghĩ lại, chính mẹ cũng là người bị hại trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, bà có ý nghĩ như vậy thì cũng có thể hiểu được.
"Thừa dịp người ta còn trẻ, buông tay để cho con bé đi tìm hạnh phúc mới, đừng làm lỡ người ta nữa, cũng đừng làm lỡ chính con nữa."
Mẹ Mục nói tới đây thì khẽ cười:
"Nghe nói Hạ Du đã quay về, mẹ sẽ không có ý kiến với cô ấy chỉ vì cô ấy từng ở bên con trai của người phụ nữ kia, chỉ cần con thích, mẹ sẽ chấp nhận."
Mẹ nói rất chân thành, không hiểu sao Mục Viễn Hàng lại cảm thấy câu nói "từng ở bên con trai của người phụ nữ kia" của mẹ rất chói tai. Mặt khác, anh cảm thấy câu "buông tay để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc mới" còn chói tai hơn nữa.