Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận

Chương 47: Duyên này tới đây là hết



Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Kể từ khi Dung Nhan hắt nước vào mặt Mục Viễn Hàng, hai người chia tay trong không vui, anh không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Dung Nhan vui vẻ trong cảnh tĩnh lặng, hàng ngày đi làm trong trung tâm thương mại, sau đó chủ động tìm luật sư, dù cho không có ai nhận vụ ly hôn giữa cô và Mục Viễn Hàng nhưng cô vẫn không nản lòng.

Có một hôm, khi Điền Ninh giúp cô đón con gái và đưa cô bé về nhà, anh đã cố ý đến nói chuyện với cô.

Kể từ khi con gái chuyển ra ngoài sống với Dung Nhan, lúc Điền Ninh nghe tin cô phải đi làm, bà chủ động đưa ra yêu cầu đón đứa bé. Dung Nhan không muốn làm phiền đến Điền Ninh, nhưng bà nói rằng dù sao bà cũng ở nhà Mục Phồn cả ngày, cũng không làm gì, rảnh phát hoảng, bà cũng rất yêu quý đứa cháu gái này, và muốn có thêm thời gian ở bên cháu nhỏ nhiều hơn.

Khi Điền Ninh đưa con gái cô về thì đúng lúc Tô Tương đang ở nhà, sau khi Dung Nhan giao con gái cho Tô Tương chăm nom rồi cùng Điền Ninh ra ngoài. Hai người đi tới một tiệm trà nhỏ gần khu nhà để nói chuyện.

Mỗi người một ly trà nóng, cứ như vậy ngồi đối diện nhìn nhau.

Xung quanh là tiếng nhạc du dương, hương trà vấn vít.

Điền Ninh không khỏi cảm thấy có hơi tiếc thương cho cô gái với vẻ mặt trầm tĩnh ngồi đối điện.

Điền Ninh nhớ tới dáng vẻ Dung Nhan khi lần đầu gặp gỡ, nụ cười tươi rói, tính tình tươi sáng, khuôn mặt khả ái, còn Dung Nhan lúc này quá khác biệt, nụ cười ảm đạm, đôi mắt sáng rỡ mất đi sắc thái từng có.

Điền Ninh vừa đau lòng vừa cảm thấy áy náy, rốt cuộc một cô gái từng đầy sống động như vậy lại bởi vì con trai mình mà trở thành dáng vẻ như hiện giờ.

Nhưng sau tất cả, bà vẫn muốn nói đôi lời khuyên chân thành:

"Nhan Nhan, mẹ biết rằng bây giờ con đang cảm thấy đau khổ. Mẹ cũng đã đi tới bước này, cho nên mẹ có thể hiểu rất rõ tâm trạng hiện tại của con."

Dung Nhan từ đầu đến cuối không mở miệng nói câu nào, lẳng lặng lắng nghe.

Điền Ninh thở dài:

"Mẹ chỉ muốn nói một câu thôi, Viễn Hàng từ trước tới giờ đều không biết nói chuyện, cũng không biết biểu đạt cảm xúc của mình. Mấy ngày nay, mẹ quan sát thấy… Nó không hề muốn ly hôn với con, nó muốn tiếp tục cùng con chung sống dài lâu…"

Điền Ninh vừa nói vừa nhìn cô.

Điền Ninh gần gũi với Dung Nhan hơn nên cô biết bà đang thật lòng khuyên nhủ.

Cô khẽ cười nhẹ rồi nói:

"Đêm hôm đó, Noãn Noãn lên cơn sốt và tiêu chảy, con đưa con bé đến bệnh viện nhưng lại thấy anh ấy đang ở đó cùng Hạ Du."

Điền Ninh hiển nhiên không ngờ lại còn có chuyện như vậy, trầm mặc một hồi mới lên tiếng:

"Đúng là Viễn Hàng đã làm không đúng, nhưng mà mẹ nghe nói Hạ Du bị bệnh, sức khỏe không tốt lắm..."

Điền Ninh cố gắng giải thích cho con trai mình để cứu vãn mọi chuyện, nhưng giọng điệu của Dung Nhan chợt lạnh xuống.

"Nhưng mà, bệnh tình của cô ta có nghiêm trọng đi nữa, thì có liên quan gì đến anh ấy? Anh ấy là ai mà nửa đêm lại đưa cô ta tới bệnh viện chứ? Chẳng lẽ ngoài anh ấy ra, bên cạnh Hạ Du không còn người khác hay sao?"

"Ba mẹ cô ta đâu? Bạn bè cô ta đâu?"

Đối mặt với hàng loạt câu chất vấn, Điền Ninh không nói được lời nào, chỉ có thể bất lực lắc đầu thở dài.

Cùng là phụ nữ, Điền Ninh có thể cảm nhận được sự tức giận trên khuôn mặt của cô.

Đàn ông đã có gia đình lại còn mập mờ với người đàn bà khác, không hề tránh né nghi ngờ, làm tổn thương tới người vợ ở nhà.

Điền Ninh cuối cùng cũng không biết nói gì hơn, bà biết dù có thuyết phục thế nào cũng không giúp được gì nên đành chuyển chủ đề sang cháu gái của mình là Noãn Noãn. Lúc này, hai người mới có đề tài chung để nói chuyện, sau khi uống xong một bình trà, họ nói lời từ biệt rồi ai về nhà người nấy.

Duyên phận mẹ chồng, duyên phận em chồng, duyên phận vợ chồng, tất cả những gì liên quan đến nhà họ Mục, Dung Nhan nghĩ, duyên này đến đây là hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.