Đang định tìm cái cớ nào đó để ngăn cản anh thì Tô Tương có thói quen chạy bộ sau bữa tối chợt trở về.
Thấy một nhà ba người bọn họ đứng ở đó, lại là thời điểm Dung Nhan đang muốn ly hôn với Mục Viễn Hàng, Tô Tương cảm thấy mình tới đó chào hỏi cũng không thích hợp cho lắm, bèn xoay người đi thẳng lên lầu.
Ai ngờ Mục Viễn Hàng đang ôm con bị chập mạch hay gì, lại đột nhiên gọi cô: “Cô Tô!”
Từ chỗ luật sư Chu, Mục Viễn Hàng đã biết hết tất cả về cô bạn thân này của Dung Nhan, cho nên cũng biết tên Tô Tương.
Tô Tương đành phải dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Mục Viễn Hàng.
Chỉ thấy anh ôm con gái đi tới, lịch sự nói: “Có thể phiền cô giúp tôi trông con bé một láy được không, tôi có lời muốn nói với Dung Nhan.”
Tô Tương nhìn Dung Nhan, trưng cầu ý kiến của cô.
Dung Nhan giận dữ xông tới, hung hãn lên tiếng: “Tôi với anh không có gì để nói! Đưa con cho tôi, chúng tôi muốn lên nhà nghỉ ngơi!”
Có lần nào nói chuyện mà bọn họ không tan rã trong tức tối? Chẳng lẽ anh còn muốn bị cắn hoặc bị dội nước?
Mục Viễn Hàng hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nhét con gái vào lòng Tô Tương rồi mới túm lấy cổ tay cô, kéo cô đi.
“Ối...”
Tô Tương trở tay không kịp, chỉ có thể đỡ lấy Mục Noãn, lúc giương mắt lên nhìn thì Dung Nhan nhỏ nhắn mảnh mai đã bị Mục Viễn Hàng thân hình cao lớn kéo đi một khoảng xa.
Mục Noãn đang rúc vào lòng Tô Tương đột nhiên căng thẳng hỏi: “Dì Tương Tương, ba con sẽ không đánh mẹ con chứ?”
Bé con cũng vì thấy sắc mặt Mục Viễn Hàng quá khó coi, lại thấy Dung Nhan một mực xa lánh, trong đầu lập tức tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh không hay.
Tô Tương nghe cô nhóc hỏi vậy, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười, nhẹ giọng an ủi: “Không đâu.”
Nếu hai người kia thật sự đánh nhau thì người ra tay trước cũng là Dung Nhan.
Bởi vì Tô Tương đã nghe Dung Nhan kể lại tình hình vài lần gặp mặt giữa cô và Mục Viễn Hàng, hình như lần nào Mục Viễn Hàng cũng thua.
Được Tô Tương an ủi, cuối cùng cô nhóc cũng yên tâm, ngoan ngoãn để Tô Tương bế lên lầu.
Bị Mục Viễn Hàng lôi đi một cách thô lỗ như vậy, Dung Nhan tức điên lên, hai người vừa dừng lại trong một góc vắng vẻ, cô đã lập tức hất tay anh: “Anh làm cái gì vậy! Tôi với anh không có gì để nói!”
Sau đó xoay người bỏ đi.
Mục Viễn Hàng sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng như vậy, lập tức vươn tay kéo cô trở về, lần này để đề phòng cô chạy trốn anh bèn dứt khoát ấn cô vào lòng mình.
Bị anh thình lình lôi trở lại, Dung Nhan phát cáu lên định mắng anh nhưng anh lại đột nhiên cúi đầu hôn cô, bờ môi lạnh lẽo ngậm lấy cô rồi gặm cắn.
Khoang miệng của anh có mùi thuốc lá mà cô quen thuộc, nhưng nồng hơn trước kia rất nhiều, có thể tưởng tượng được khoảng thời gian này anh đã hút rất nhiều thuốc.
Dung Nhan bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng anh và Hạ Du ở bên nhau, cô vừa tức vừa giận giãy dụa, nhưng lại bị tay anh giữ chặt sau gáy, cô lập tức không động đậy nổi, nhưng vẫn không chịu yếu thế, tay đấm chân đá cố gắng đẩy anh ra.
Nụ hôn của anh không có một chút dịu dàng nào, vừa mạnh vừa thô lỗ, cắn lấy môi cô như đang trừng phạt vì những dày vò cô mang tới suốt mấy ngày nay, cho tới khi đầu lưỡi Dung Nhan tê dại, làn môi sưng lên mới dùng lại.
Nụ hôn của anh quá mãnh liệt, nhưng cô lại không chịu hợp tác, cuối cùng khi nụ hôn kết thúc, cả hai còn mệt hơn cả đánh trận, Dung Nhan thở hổn hển, còn anh thì thì nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt tối sầm, tiện tay đưa tay lên quệt miệng.
Không sai, ban nãy Dung Nhan thừa cơ cắn anh một cái nên anh mới buông cô ra.