Nghĩ đến đây, cô lại muốn khóc. Ban đầu, lúc kết hôn, tất cả mọi người đều cho là cô ham muốn tiền tài và quyền lực của anh, thật ra thì cô chỉ muốn có được trái tim anh, giống như anh muốn có trái tim người ấy vậy.
Cô thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Hôm nay cô rời đi, cũng chẳng cần cái gì.
Cô biết khi cô đột ngột đề cập đến chuyện ly hôn như vậy, mọi người sẽ nghĩ cô quá bốc đồng nên đưa ra quyết định bừa bãi.
Nhưng chỉ có bản thân cô biết, sau khi đưa ra quyết định này, mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng cô lại có cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.
Nếu một cuộc hôn nhân chỉ mang lại sự buồn đau và tĩnh mịch cho hai người, vậy thì cần gì phải tiếp tục?
Vì đứa trẻ ư?
Cô cảm thấy xót xa.
Nếu như không phải vì con gái, cô đã chọn cách kết thúc cuộc hôn nhân này khi chính tai nghe thấy, anh nói với ba mình rằng cả đời này sẽ không bao giờ yêu cô.
Cuối cùng, Dung Nhan lái xe đến một khu nhà cũ kỹ, đó là nơi bạn tốt Tô Tương của cô sống.
Cô lái xe loanh quanh ở bên ngoài nửa ngày trời, khi dừng xe trước cửa khu nhà, lòng cô đã trở nên yên ả hơn.
Trên thực tế, bản thân cô biết rất rõ rằng cuộc hôn nhân với Mục Viễn Hàng đã đi đến hồi kết, kể từ sau buổi sáng đầu năm ấy, khi cô tình cờ nghe được anh nói là sẽ không bao giờ có tình cảm với mình.
Từ trước tới nay, cuộc hôn nhân của bọn họ đều dựa vào sự nhiệt tình và tình cảm mãnh liệt không biết từ đâu tới của cô, lời nói đó khiến cô lạnh thấu tim gan, làm sao cô có thể duy trì sự nhiệt tình ngu ngốc ấy được nữa?
Mà nếu cô không gìn giữ nó, vậy thì đoạn hôn nhân này làm sao có thể tiếp diễn như bình thường nữa đây?
Xế chiều nay, thái độ im lặng và dung túng của anh đối với Hạ Du đúng lúc trở thành ngòi nổ, châm lên những uất ức chất chứa bao năm trong lòng cô, kết quả là nó nổ tung, mọi thứ vỡ tan.
Chưa bao giờ mong muốn ly hôn để chấm dứt cuộc sống tẻ nhạt này trong cô lại mạnh mẽ đến như thế.
Vì vậy nên mới có một màn trong buổi tiệc.
Cô không hối hận về quyết định ly hôn của mình, và cho tới bây giờ, cô cũng không hối hận về bất kỳ chuyện gì mình đã làm, kể cả chuyện mù quáng tin tưởng một người, và cả khi dành hết trái tim cháy bỏng đi yêu người ấy.
Cho nên, giờ đây vạn tiễn xuyên tâm, đớn đau là thế, cô vẫn chọn cách nghiến răng chấp nhận tất cả.
Lúc đầu, cô đã chọn lựa, mặc cho anh có yêu cô hay không, nhất định phải gả cho anh, thì dĩ nhiên là bây giờ cô phải gánh lấy hậu quả cho chuyện tình này, phải cố gắng chịu đựng dù mọi thứ đổ vỡ.
Lúc Tô Tương ra mở cửa, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy và chật vật của cô, cô ấy giật mình, vội vàng kéo cô vào, lo lắng hỏi:
"Em làm sao thế này?"
Tô Tương lớn hơn cô một tuổi, hai người họ từng học chung cấp 3. Sau khi thi vào đại học, bởi vì nguyên nhân từ gia đình, Tô Tương quyết định không tiếp tục học, mà chọn đi làm, sớm tiến vào xã hội. Còn cô thì vẫn tiếp tục học đại học, nên bọn họ dần mất liên lạc.
Mấy năm trước, họ tình cờ gặp nhau trên đường ở thành phố D, lúc này, hai người mới cùng ôn lại tình xưa nghĩa cũ.
Dung Nhan ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách nhỏ của nhà Tô Tương, sau khi uống hết cốc nước ấm mà cô ấy đưa cho, cô dần bình tĩnh đáp lại.
"Tôi cũng sắp ly hôn rồi."
Sở dĩ cô nói vậy, là vì Tô Tương cũng đã chia tay chồng vào đầu năm ngoái.
Nguyên nhân cho sự đổ vỡ là do người đàn ông kia lừa dối Tô Tương, nhưng không phải vì chồng cũ của Tô Tương quá giàu có và bị những người phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài vây lấy, mà ngược lại là do chồng của Tô Tương không có tiền, nhưng lại muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, sống đủ đầy nên anh ta đã tìm người phụ nữ có tiền để mồi chài.
Người phụ nữ đó là người đã có gia đình, cô ta còn là loại dùng thân thể đổi lấy tiền tài.
Nói trắng ra, người phụ nữ đó dựa vào việc ngủ với những người đàn ông khác nhau để kiếm tiền, sau đó, cô ta lại dùng chính những đồng tiền đó để bao nuôi chồng cũ của Tô Tương.
Sau khi nghe thấy tin cô muốn ly hôn, Tô Tương rất kinh ngạc, khi sự ngạc nhiên qua đi, khuôn mặt ấy chỉ còn đọng lại nỗi buồn và sự đau lòng.