Thời gian chính là thứ có thể khiến con người ta quên được những thứ muốn quên và không còn nhớ những điều không muốn nhớ.
Nhưng nó cũng là thứ có thể dễ dàng xóa đi những kỉ niệm đẹp ở quá khứ mà người ta không muốn quên.
----
" Anh là ai?" -Tôi ngây thơ hỏi, không để ý đến sắc mặt mỗi lúc một sa sầm của người đối diện kia.
Ánh đèn bên đường hắt vào khiến khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu thẳm như cách một lớp băng nhìn tôi:" Âu Thiên Quỳnh... Cô không biết tôi?"
Lúc đó tôi vốn không hiểu anh hỏi lại là có ý gì. Chẳng lẽ tôi đã từng biết anh?
".... " rõ ràng là không có chút ấn tượng.
Không biết là vì khuôn mặt anh đáng sợ hay vì nguyên do nào khác mà tôi không dám trả lời. Chỉ là thoáng thấy vẻ mong chờ trong mắt anh dần vụt tắt, rơi vào khoảng sâu không đáy. Lòng tôi có chút hụt hẫng không hiểu từ đâu bay đến.
" Ha, đúng là cô không nhớ."- Khuôn mặt anh trở nên vô cảm, trong giọng nói mang theo ý tự giễu.
" Sau này không cần tăng ca nữa."
Túc Tự Lâm bỏ lại câu nói đó sau lưng rồi bước lên xe. Tôi đứng ngẩn một lúc, nhìn theo hướng chiếc BMW khuất dần trong đêm.
Bình luận truyện