Đang ngồi ăn cơm vui vẻ với Hứa Quang, bỗng một tiếng động không to không nhỏ vang lên ở ngoài cửa văn phòng, tôi đưa mắt nhìn về hướng có âm thanh phát ra, nuốt vội miếng thức ăn đang nhai xuống cổ họng. Túc Tự Lâm hình như vừa mới bước vào, sau khi cúi người nhặt tập tài liệu bị rơi ở dưới sàn lên, anh nhìn về phía tôi và Hứa Quang, đáy mắt thoáng tia u ám. Nhưng nét thoáng qua ấy rất nhanh chóng đã biến mất, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh, xa cách vốn có của anh, khiến tôi bất giác có cảm tưởng như từ nãy đến giờ, tất cả đều là do tôi nhìn lầm...
"Tổng giám đốc!" Hít vào một hơi thật sâu, tôi nhanh chóng đứng lên để chào người vừa mới bước vào văn phòng.
Túc Tự Lâm hờ hững liếc nhìn tôi vài giây, sau đó mỉm cười lịch sự với người ngồi đối diện tôi. Lúc bấy giờ, Hứa Quang cũng đã đứng lên, gật đầu chào với Túc Tự Lâm.
"Thật ngại quá, để Giám đốc Hứa phải chờ lâu rồi!" Túc Tự Lâm cuối cùng cũng lên tiếng.
"Không sao, Túc tổng rất đúng giờ, là do tôi đến sớm hơn so với giờ hẹn." Hứa Quang cười ôn hoà, ánh mắt bỗng chiếu về phía tôi.
Túc Tự Lâm làm như không thấy, sải bước vào văn phòng, đến trước mặt Hứa Quang bắt tay với anh, hai người ai cũng nói vài câu khách sáo. Từ đầu đến cuối, tuy không ai đả động gì đến trợ lí bé nhỏ như tôi nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn tồn tại chút bất an không rõ nguyên do.
* * *
"Về vấn đề kinh phí bị sửa đổi, tôi vẫn cần phải xin ý kiến chính xác từ cấp trên." Hứa Quang lật lật bản dự trù kinh phí cho kế hoạch hợp tác xây dựng, dáng vẻ khi bàn công việc của anh lúc nào cũng ung dung như vậy. Tất nhiên, tôi biết rất rõ "cấp trên" mà anh đang nhắc đến là ai.
Tôi mỉm cười thầm trong lòng, đặt hai tách cà phê mới vừa pha xong lên mặt bàn.
Túc Tự Lâm ngồi tựa ghế, đôi chân thon dài bắt thành hình chữ ngũ, đôi mắt đen trầm tĩnh ngắm nhìn tách cà phê mà tôi vừa đặt xuống trước mặt anh.
"Được, nhưng hy vọng quý công ty nhanh chóng đưa ra quyết định. Vấn đề về thời gian cũng sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến tiến độ của dự án." Túc Tự Lâm trả lời dứt khoát, trong công việc anh không phải là người hay nấn ná, do dự mà là rất biết chủ động nắm bắt lấy thời cơ. Tôi cũng đã từng nghe nói tác phong làm việc của anh rất mạnh dạn và táo bạo, khác hẳn với phong cách làm việc luôn cẩn thận, tỉ mỉ của Hứa Quang.
"Công tác một chuyến đúng là không uổng phí!" Hứa Quang lại cười: "Thật sự rất mong được hợp tác với anh trong dự án sắp tới này!"
"Khi vấn đề kinh phí được giải quyết xong, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn." Túc Tự Lâm bình thản đáp.
Hứa Quang khẽ gật đầu: "Vậy xem như ngày hôm nay đã giải quyết xong." Anh cầm lấy tách cà phê trên bàn nhấp một ngụm, nụ cười hài lòng chậm rãi lan ra khoé miệng.
Chất giọng trầm, thờ ơ của Túc Tự Lâm bỗng cất lên: "Xem ra trợ lí của tôi pha cà phê rất hợp với khẩu vị của Giám đốc Hứa." Bàn tay thon dài của Túc Tự Lâm mân mê tách cà phê trên bàn, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa uống lấy một ngụm cà phê trong tách.
"Tất nhiên rồi!" Hứa Quang quay đầu nhìn tôi lúc này vẫn đang đứng gần đó nghe bọn họ nói chuyện: "Tiểu Quỳnh, sao không ngồi đi? Nào, lại đây!"
Trước ánh nhìn chăm chú của Hứa Quang, tôi bất đắc dĩ phải bước đến chỗ họ, cuối cùng chọn cái ghế cách xa vị trí của hai người họ mà ngồi.
"Lúc nãy vẫn chưa kịp giải thích với Túc tổng, thật ra tôi và trợ lí Âu là có quen biết từ trước." Hứa Quang thấy tôi cố tình ngồi cách xa anh, đôi mắt màu nâu sẫm bắt đầu hơi nheo lại.
Phản ứng đó của anh là gì chứ?! Chẳng lẽ bắt tôi phải nhào vào chỗ phía bên cạnh anh mà ngồi? Cho xin đi, gan lớn đến đâu tôi cũng sẽ không làm chuyện đó, nhất là khi ngoài tôi và anh ra còn có một người nữa đang ở đây.
"Hoá ra là vậy." Túc Tự Lâm nhếch môi cười nhạt: "Trợ lí Âu, không ngờ cô lại có quen biết với đối tác lớn của công ty chúng ta." Anh nhìn tôi, đôi mắt ánh lên tia sáng không rõ là ý vị gì.
Đang lúc suy nghĩ xem có nên nói gì hay không, giọng nói của Hứa Quang lại tiếp tục vang lên.
"Trợ lí Âu là người bạn quan trọng của tôi, sau này phải nhờ Túc tổng chỉ bảo nhiều cho cô ấy."
Túc Tự Lâm như cười như không, đáp: "Giám đốc Hứa yên tâm, tôi tự biết mình phải làm gì."
Hai người lại nói thêm vài câu khách sáo với đối phương, Hứa Quang giơ tay xem đồng hồ, nói rằng đến lúc anh phải ra về. Túc Tự Lâm đích thân đi tiễn anh, dặn dò tôi ở lại văn phòng.
Để xem nào, bây giờ là 5 giờ 5 phút, còn 25 phút nữa thôi là hết giờ làm, chắc Hứa Quang về nhà để chuẩn bị bữa tối cho tôi đây mà.
Tôi ngồi trên sofa, ngẩng nhìn cái đồng hồ treo tường màu đen xì trong văn phòng, thời gian đang từng giây từng phút trôi đi. Không biết tối nay Hứa Quang sẽ nấu món gì cho tôi ăn nhỉ? Nghĩ đến những món ngon do "đầu bếp không công" Hứa Quang làm là đã khiến tôi thèm đến nỗi chỉ hận không thể bay về nhà ngay lập tức.
Cạch!
Lại tiếng động đó, tôi đưa mắt nhìn Túc Tự Lâm vừa mới bước vào, anh cũng đang nhìn tôi, cứ đứng đó nhìn rất lâu, rất lâu...
"Túc tổng?" Tôi không kìm được, lên tiếng gọi.
Anh dời mắt khỏi khuôn mặt tôi, chậm rãi bước vào văn phòng, đến chỗ bàn làm việc sắp xếp lại một số giấy tờ, từ đầu đến cuối đều im lặng, không nói một câu.
Nhiều lúc, sự im lặng cũng sẽ là nguyên nhân khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở còn hơn cả việc phải chen lấn ở chốn ồn ào.
"Túc tổng, anh không có gì muốn hỏi tôi sao?" Cũng không hiểu sao lúc ấy tôi lại mở miệng hỏi anh câu này.
Túc Tự Lâm đang cất file đựng tài liệu lên tủ, bàn tay anh hơi khựng lại, cuối cùng buông xuống. Anh quay sang nhìn tôi, hỏi lại bằng vẻ lạnh lùng: "Cô muốn tôi phải hỏi hay muốn tự mình giải thích?"
Dù có ngốc đến đâu thì tôi cũng không thể chọn phương án thứ nhất...
"Hứa Quang... Giám đốc Hứa với tôi là bạn." Tôi tự nhận thấy câu trả lời của mình có cũng như không.
Túc Tự Lâm đích chính lại giúp tôi: "Anh ta là bạn trai cô."
Tôi cắn môi, gật đầu. Rõ ràng là tôi không có lỗi gì, tại sao trong lòng cứ có cảm giác nặng nề?
Sắc mặt Túc Tự Lâm hơi khó coi, anh đi đến bên cửa sổ hít thở không khí bên ngoài một chút, cuối cùng buông ra một câu: "Âu Thiên Quỳnh, em nhớ lấy, tôi sẽ không nhường em cho bất cứ ai!"