Ngày hôm sau, sau khi kết thúc một chuỗi công việc tại văn phòng vào buổi sáng. Đến giờ ăn trưa, tôi thu dọn giấy tờ, đang chuẩn bị đi xuống canteen thì vị thư kí Nguyên nào đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, bảo tôi cùng anh ta đi đón Túc Tự Lâm xuất viện.
Mặc dù đang là giữa trưa, tuy nhiên, thời tiết ở thành phố A vẫn rất tốt. Từ trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời quang đãng, có nắng nhưng không gắt, vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến những tán cây bên đường khẽ lay động, những chiếc lá trên cành đung đưa như đang múa. Tôi ngồi trong xe quan sát những tòa cao ốc nhấp nhô di chuyển, lùi dần lùi dần về đằng xa, trong lòng không hiểu sao lại có chút nhộn nhạo.
'' Ôi chao! Tính ra cũng đã mấy ngày không đến thăm boss rồi!'' Thư kí Nguyên đang tập trung lái xe nãy giờ, bỗng thốt lên một câu.
Tôi hơi giật mình, quay sang nhìn Nguyên Hải Hàn, thầm tính từ cái lần đem tài liệu đến bệnh viện cho Túc Tự Lâm kí tên, rồi đi gặp đối tác để bàn hợp đồng, cũng đã cách đây ba ngày.
Thực ra lần đó vốn không thể tính là thăm bệnh được.
'' Thư kí Nguyên, mấy ngày này anh cũng không đến bệnh viện sao?'' Tôi ngần ngừ hỏi.
Một lúc sau mới thấy Nguyên Hải Hàn đưa tay gãi mũi, khẽ ''ừm'' một tiếng.
Cách trả lời đơn giản này của Nguyên Hải Hàn khiến tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm. Nhưng là cái gì thì không thể nói rõ ràng ra được.
Tôi quyết định không để ý đến thái độ lạ lùng của thư kí Nguyên nữa, tiếp tục nhìn về phía con đường tấp nập xe cộ. Trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh nhợt nhạt của Túc Tự Lâm vào mấy ngày trước...
Không bao lâu sau, xe chạy đến trước cổng bệnh viện XX. Chưa đầy 10 phút, tôi và Nguyên Hải Hải Hàn đã có mặt ngay tại phòng bệnh của Túc Tự Lâm.
Hình ảnh tôi bắt gặp đầu tiên khi vào phòng là dáng người vận Âu phục cao lớn. Túc Tự Lâm đang đứng cạnh giường bệnh, thong thả thắt caravat. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua lớp kính cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, nam tính của anh. Vẫn là nét đạm mạc cố hữu, nhưng có thể nhận ra khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Nghe thấy có tiếng người bước vào, động tác của Túc Tự Lâm hơi ngừng lại, tầm mắt anh dừng ở chỗ chúng tôi một chút, sau đó lại cúi đầu thắt nốt chiếc caravat trên cổ áo.
'' Chuẩn bị xong chưa?'' Nguyên Hải Hàn đi tới trước giường bệnh, xách cái vali nhỏ chứa đồ bên cạnh Túc Tự Lâm.
Anh không nói gì, lại nhìn về phía tôi. Tôi đành tiến lên một bước, khẽ gật đầu chào: ''Tổng giám đốc.''
'' Ừm.'' Túc Tự Lâm không mặn không nhạt đáp. Anh bỗng quay sang nói với thư kí Nguyên: '' Cứ để đồ ở đó, còn một số thủ tục xuất viện chưa làm xong, cậu ra ngoài giải quyết hộ tôi.''
'' Được rồi, vậy tôi ra ngoài xử lí mấy cái đó trước, để trợ lí Âu ở lại trông chừng cậu đấy.'' Nguyên Hải Hàn cười đầy ẩn ý, ngón tay đưa lên, không ngừng làm động tác ok.
Haizz...Cái gì mà trông chừng chứ? Túc Tự Lâm cũng đâu phải con nít!
Tôi nở nụ cười tươi như hoa, vờ như không để ý đến lời nói của thư kí Nguyên. Đợi đến khi Nguyên Hải Hàn hoàn toàn ra khỏi cửa phòng bệnh, tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ đóng lại.
'' Khụ, khụ...''
Phía sau chợt vang lên tiếng ho khan, tôi quay lại, nhìn thấy Túc Tự Lâm đang cuộn tay che miệng, hàng mày anh tuấn nhíu chặt.
'' Túc tổng, anh không khỏe ư?''
'' Không sao.''
'' Để tôi đi lấy nước!''
Tôi nhanh chóng đến chỗ bình lọc nước nơi góc phòng, rót non nửa ly, liền đem đến đưa cho Túc Tự Lâm.
Túc Tự Lâm nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay tôi, một lúc sau mới nhận lấy.
'' Cảm ơn.'' Anh nhẹ giọng nói, rồi kê cốc lên miệng uống một ngụm.
Tôi mỉm cười, đáp: '' Không có gì, việc tôi nên làm mà.''
Nói xong câu đó, cũng là lúc căn phòng bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng.
Tiếng điều hòa kêu ù ù, cách một lúc lại vang lên.
Đúng lúc tôi định xin phép ra ngoài xem thư kí Nguyên làm thủ tục đến đâu rồi, Túc Tự Lâm đã bất ngờ lên tiếng trước:
'' Việc của công ty dạo này thế nào?''
Tôi không suy nghĩ gì nhiều, liền trả lời: '' Mọi việc đều ổn, cũng nhờ có thư kí Nguyên hỗ trợ nên quá trình diễn biến đều rất thuận lợi. Túc tổng yên tâm!''
Anh nhìn tôi, dường như đang do dự điều gì đó, hồi lâu sau mới nói: ''Cô gầy đi rồi.''
Lồng ngực tôi lại xuất hiện thứ cảm giác nhộn nhạo như khi trên đường tới bệnh viện. Tâm trí vốn có thể ví như mặt hồ yên ả, lại bị một cục đá nhỏ làm cho lăn tăn gợn sóng. Phải mất một lúc sau mới có thể bình ổn lại.
Tôi cười giả lả, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp của anh: '' À...vâng, con người tôi vốn gầy béo thất thường. Khiến Túc tổng chê cười rồi!''
Túc Tự Lâm dường như không có phản ứng gì trước câu nói của tôi. Anh đặt cốc nước lên trên mặt bàn, sau đó giơ tay xem đồng hồ.
'' Ăn trưa chưa?''
'' Hả? À... Vẫn chưa ạ!'' Tôi thành thật trả lời.
'' Vậy cùng tôi đến nhà hàng gần đây.'' Túc Tự Lâm kéo theo chiếc vali ở bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi phòng.
'' Nhưng mà...'' Tôi lấy điện thoại ra nhìn giờ, rồi ngẩng đầu báo cáo: '' Sắp vào giờ làm rồi, tôi phải về công ty. Túc tổng, anh vừa xuất viện, nên dành thời gian ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ! Sau khi anh về tôi sẽ tổng hợp lại đầy đủ các tài liệu và báo cáo dự án của công ty trong tuần qua để anh xem xét...''
'' Trợ lí của tôi, nếu đã không thể tự chăm sóc bản thân, sao có thể hoàn thành tốt việc tôi giao phó?'' Ngữ điệu của Túc Tự Lâm vẫn lãnh đạm như vậy, lúc này lại lộ rõ vẻ không hài lòng.
''... Vâng, tôi hiểu rồi!''
Tôi chậm chạp đáp lại, thấy Túc Tự Lâm bước ra ngoài liền biết thân biết phận đi theo sau.