Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 284: Ngươi Có Phải Là Tính Cách Chia Rế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông cụ Phong ngồi ở ghế chính, Alexander và Bạch Oanh ngồi bên trái, Phong Đình Quân và Thời Ngọc Minh ở bên phải, đối diện với Alexander và những người khác.
Alexander có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt của hai người đối vun, tôi luôn có một cảm giác kỳ lạ”
“Cái gì?”
“Tôi cảm thấy trong cơ thể của anh có tận hai người, một người giống như dao sắc lạnh, người còn lại thì dịu dàng như nước.”
Giọng nói vừa dứt, Bạch Oanh cũng ồ lên: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy”
“Ha ha ha ha .Jun, có phải anh bị nhân cách phân liệt không? Tôi không có ác ý, chỉ là cảm thấy, anh hôm nay khác biệt rất nhiều so với trước đây, tôi dường như cảm thấy rằng anh bây giờ không phải người ở trong video đó, bây giờ xuất hiện trước mặt tôi là anh em sinh đôi của anh.


Phong Đình Quân cười khổ: “Có thể là khác biệt có hơi lớn, nhưng tôi là con trai duy nhất của bố mẹ tôi, thật sự không có anh em sinh đi “Tôi chỉ là đùa thôi, anh đừng quá để tâm”
Phong Đình Quân mời họ dùng bữa: ‘Ăn thử đi, đều là những món ăn tiêu biểu trong ẩm thực Trung Hải, chỉ là ở nhà không có rượu vang, có hơi tiếc.”
“Không phải dạ dày anh không tốt không thể uống rượu sao? Không sao, các người cũng ăn đi, ông cũng ăn đi, Star cực khổ cho cô rồi, ăn nhiều một chút”
Ông cụ Phong vẫn luôn mỉm cười nhìn cháu trai mình và Thời Ngọc Minh, đặc biệt là sau khi nếm thử món ăn hôm nay, ông lại càng gật đầu hài lòng: “Tay nghê của con bé Ngọc Minh rất tốt, thằng nhóc thối nhà ta đúng là có phúc.”
Ông ta quay đầu lại, lại bắt đầu nhướng mày lạnh lùng với Phong Đình Quân: “Sau này cháu không được phép cự nự với Ngọc Minh nữa có nghe không? Các cháu vừa xích mích thì ta đã không thấy chắt đâu nữa, ba năm rồi, vừa nhìn thấy Thời Dương đã cao lớn như thế, Minh Nguyệt lúc trước còn bế ở trong tay, bây giờ đã trở thành con sâu bám đuôi của anh trai nó rồi! “
Phong Đình Quân gật đầu: “Đúng vậy, Thời Dương cũng ra dáng làm anh trai rồi, đi đâu cũng bảo vệ em gái”
“Lam anh thì phải như thế chứ” Ông cụ Phong nói như anh của cháu vẫn còn thì…

Lạch cạch…
Chiếc đũa rơi xuống đất.
Thời Ngọc Minh có chút hoảng loạn vội vàng cúi đầu nhặt nó lên, nhưng vừa ngẩng dậy đã bị va phải đầu khiến cả bàn ăn rung lắc.
Phong Đình Quân vội vàng nhào tới bảo vệ cô: “Ngọc.
Minh, em không sao chứ?”
Anh muốn đưa tay chạm vào chỗ cô bị đung, nhưng không ngờ anh lại chạm phải nước mắt trên mặt cô, cả tay đều là nước mắt nóng hổi.
“Ngọc Minh…
“Em không sao” Thời Ngọc Minh sụt sịt, ngồi trở lại vị trí, hai mắt đỏ hoe, lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
“§ao em lại khóc?”
“… Đụng đầu đau quá.’ Khóe miệng Thời Ngọc Minh giật giật: “Không sao, một lát nữa sẽ ổn”
Bạch Oanh đi tới, kiểm tra vết thương trên đầu cô rồi nói: “Nó sưng lớn thật đấy.

Tôi sẽ lấy một túi nước đá và chườm lạnh cho cô.”
“Để tôi đi”
Phong Đình Quân vừa đứng lên, nhưng Bạch Oanh đã võ vai anh ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Anh phải ở cùng Star chứ, tôi đi được rồi”
Anh rút thêm vài tờ khăn giấy đưa cho cô: “Đau đến vậy sao?”
Thời Ngọc Minh không nói, nhưng ông cụ Phong lại tiếp lời: “Con bé Ngọc Minh này, từ nhỏ đã thích khóc rồi, đâu phải ngày đầu tiên con biết.

Nhưng mà vừa rồi quả thật đã đụng rất mạnh… “
Dường như có lý do quang minh chính đại để khóc, nước mắt của Thời Ngọc Minh không thể ngừng được, không có nức nở, không có gào thét, những nước mắt cứ không ngừng ứa ra.
Alexander cũng vô cùng sợ hãi: “Star, cô thực sự không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không sao, mọi người đừng lo lăng, là do tôi bất cẩn”
“Nhưng mà nhìn cô khóc nhiều như vậy, thật sự rất đau sao?”
Thời Ngọc Minh đứng lên xin lỗi: “Thật ngại quá, mọi người cứ từ từ ăn, tôi vào nghỉ ngơi một chút.”
Phong Đình Quân lập tức đứng lên: “Anh đi cùng em…”
“Không cần” Thời Ngọc Minh từ chối rất nhanh: “Em muốn một mình một lát”
Không đợi Bạch Oanh quay lại, cô nhanh chóng vào phòng, đóng cửa lại.

Trong nhà ăn, mấy người kia đều lo lắng không thôi.
Ông cụ Phong muốn gọi chú Lâm đến xem, nhưng Phong Đình Quân đã thuyết phục ông: “Ông nội, để Ngọc Minh nghỉ ngơi một lát đi”
Ông cụ Phong chỉ có thể thở dài gật đầu: “Cháu xem nó khóc lóc đau lòng như thế, chắc làm đụng mạnh lắm rồi, đợi nó nghỉ ngơi một lát rồi đưa nó đến bệnh viện xem thử đi.”
“Vâng, được” Phong Đình Quân dừng lại, đột nhiên nghĩ tới lời ông nội vừa nói, liền hỏi: “Ông nội, ông vừa nói, nếu anh trai con còn ở sống… con thật sự có anh trai?
Nhắc đến chuyện này, trên mặt ông cụ Phong lộ rõ vẻ buồn rầu, khẽ gật đầu nói: “Lúc đầu, mẹ của cháu mang thai đôi, nhưng sau đó không biết thế nào, sinh ra chỉ có một mình cháu khỏe mạnh, còn anh cháu thì… không còn thở nữa”
Phong Đình Quân vô cùng kinh ngạc.
Ông cụ Phong duỗi hai ngón tay trỏ ra, làm một khoảng cách: “Lớn như thế này này, nhìn cũng rất dễ thương, nhưng lại không còn thở.

Mẹ cháu vì chuyện này mà đổ bệnh, để lại căn bệnh trong ngày cữ, cho nên thường hay bị đau lưng.

Cả nhà nhất trí không nhắc đến chuyện đó nữa, chỉ sợ mẹ cháu lại đau lòng.

Sau này nó cũng mất rồi, con và Ngọc Minh lại… nên vẫn chưa từng nói cho con biết.


“Vậy thì … anh ấy sau này…
“Sợ mẹ cháu đau lòng, nên đã nhờ một người mang đi chôn cất rồi”
“Chôn cất ở đâu?”
“Ông không biết/’ Ông cụ Phong nói: “Có lẽ cũng không nên biết thì tốt hơn, nếu không mỗi năm khi đi thăm mộ, chắc chắn sẽ càng thêm đau lòng.


Quân Đình, ông nội chỉ có một đứa cháu trai như cháu, cháu nhất định phải đối xử thật tốt với Ngọc Minh, được không? “
Phong Đình Quân muốn gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ, anh lại thôi.
Anh và Thời Ngọc Minh đi tới bước này, đã không còn là vấn đề giữa hai người bọn họ đơn giản như thế nữa.

Phong Đình Quân sửng sốt: “Tôn Bảo?”
“Đúng vậy, hình như là một cái tên này.

Lúc đó bố cháu và bố của Ngọc Minh là bạn tốt của nhau nên đã nhờ ông ta giúp xử lý chuyện này.

Vừa hay ông Tôn đó nói có thể giúp anh con tìm được một nghĩa trang rất tốt, nên đã để ông ta giải quyết.
Sao, cháu muốn đi tìm à? “
Phong Đình Quân gật đầu: “Dù thế nào thì anh ấy cũng là anh em sinh đôi của con, trước đây con không biết, nhưng bây giờ… con phải làm một chút gì đó cho anh ấy”
“Cũng được; Ông cụ Phong nói: “Nếu cháu tìm được, nhớ giúp ông nội thắp một nén hương, hơn ba mươi năm rồi, ông nội vẫn chưa quên được nó, nếu nó bảng lòng, thì hãy đến báo mộng cho ông nội.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.