Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 323: Muốn Cưới Được Em Đúng Thật Là Không Dễ Dàng





Cứ ở trên núi đợi đến khi trời dần dần tối lại, mấy người mới bắt đầu khởi hành xuống núi trở về nhà.

Phong Đình Quân nói: “Độ sắc nét giám sát có hạn, đến buổi tối thì càng không rõ, chúng ta cố gắng hết sức tránh, vòng vài vòng mới về nhà.


“… Được.


Không giống với lúc đi lên núi, lúc xuống núi anh lái rất chậm rất vững.

Chỉ là một chiếc xe máy hai người ngồi là vừa đẹp, nhiều thêm một đứa trẻ, rõ ràng là có chút chật chội.

Cũng may là Tiên Thúy rất gầy, miễn cưỡng cũng có thể ngồi được.

“Mẹ ơi.


“Hở? Sao thế?”
“….

Bố của con đẹp trai thật đấy.


Thời Minh Ngọc dừng lại một lúc, có chút không tự nhiên khẽ “Ừ”
một tiếng.

Tiên Thúy cười: “Mẹ lúc đó cũng là vì bố đẹp trai như vậy mới yêu bố sao?”
Thời Minh Ngọc khẽ khụ hai tiếng che giấu sự xấu hổ: “Sao đột nhiên lại muốn hỏi vấn đề này?”
“Con tò mò thôi, con chỉ muốn hiểu hơn về mẹ với bố.


“…Vậy thì con hỏi bố con đi.



Phong Đình Quân nghe không nhịn được cười, còn không đợi Tiên Thúy hỏi, đã nói: “Mẹ con lúc đó yêu cầu rất cao, rất nhiều người theo đuổi mẹ con, mẹ con đều Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời Dịch giả: Thư không ưng.


“Nhưng mẹ con không phải cuối cùng cũng yêu bố sao? cho thấy là bố rất xuất sắc đó.


Được con gái vô tư khen ngợi, đặc biệt là lúc nói đến hai chữ “xuất sắc”
Tiên Thúy còn giơ cánh tay nhỏ nhắn ra cho một like.

Tâm tư của Phong Đình Quân quay về lúc trước, ôn nhu nói: “Bố cũng phải tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được mẹ con đó, mẹ con lúc đó thật sự rất kiêu căng.


“Không đúng không đúng, mẹ con rõ ràng là rất dịu dàng.


“Đó là bây giờ thôi, đã có ba bảo bối các con, có điều mẹ con trước đây mặc dù rất kiêu căng nhưng cũng rất đáng yêu.


Thời Minh Ngọc đỏ mặt lườm anh một cái: “Anh đang nói linh tinh gì trước mặt trẻ con thế?”
“Anh có nói linh tinh đâu, em còn nhớ danh sách nguyện vọng của em lúc hai mươi tuổi kia không? cái nào cũng khó thực hiện, muốn cưới được em quả thật không hề dễ dàng.


Thời Minh Ngọc sững sờ: “Sao anh lại biết danh sách nguyện vọng của em? Rõ ràng em đều viết trong nhật ký, không nói cho ai cả, mẹ của em còn không biết.


Lời này vừa nói ra, Phong Đình Quân cũng sững lại.

“Là…”
“Anh trộm xem nhật ký của em sao?”
“Không có không có là….

là anh lấy từ chỗ của Cố Quân Nhi.


Cố Quân Nhi? Cái tên này, lâu rồi không nhắc đến, hình như đã dần dần nhạt nhòa ra khỏi cuộc sống của hai người.

“Lúc đó cô ấy đi theo Trương Huệ vào ở trong nhà em, cô ấy vừa hay ở đúng phòng của em, làm đảo cuộc sống của em.

Anh vô tình nhìn.

thấy liền cầm đi.


Thời Minh Ngọc hỏi: “Vậy quyển nhật ký của em hiện tại đang ở đâu?”
“Ở trong phòng đọc sách của anh, anh khóa nó ở trong một ngăn tủ bí mật, chỉ có anh biết.


Thời Minh Ngọc đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh chắc chắn là ngoài anh ra, không có người khác đã từng nhìn thấy quyển nhật ký đó?”
“Ngoài Cố Quân Nhi ra, có lẽ chỉ có anh thôi.


g Q, Thời Minh Ngọc cảm thấy không đúng lắm.

Cô chợt nhớ ra, khoảng thời gian ở cùng với tiên sinh, tiên sinh đã làm rất nhiều chuyện cho cô ấy.

Nuôi một con chó nhỏ, trồng đầy hoa hướng dương ở trước sân và sau nhà, còn có….

dẫn cô đi công viên giải trí chơi đu quay, ngắm sao.

Những việc này….


hình như đều là nội dung trong danh sách nguyện vọng của cô.

Tiên sinh cũng đã từng đọc rồi sao? “Anh chắc chắn chưa, quyển nhật ký đó ngoài anh và Cố Quân Nhi ra, không có người nào khác từng đọc?”
Phong Đình Vân nghĩ một chút, lắc đầu: “Anh cũng không rõ là Cố Quân Nhi có từng cho Trương Huệ đọc không, nếu như Trương Huệ cũng biết, cũng có khả năng sẽ nói với Tôn Bảo, còn những người khác….

anh cảm thấy có lẽ là không đâu.

Sao thế Ngọc Minh?”
Cô lắc đầu, trong lòng rối bời.

Cho dù là Trương Huệ và Tôn Bảo từng đọc, bọn họ căn bản không quen biết với tiên sinh, thậm chí bọn họ vẫn luôn tưởng rằng Lục Danh là tiên sinh, cho nên tiên sinh biết nội dung trong danh sách nguyện vọng, có lẽ không phải là thông qua Tôn Bảo và Trương Huệ, càng không thể là Cố Quân Nhi.

Vậy thì… tiên sinh làm sao biết được nhỉ? Lẽ nào thật sự chỉ là suy đoán.

Cô chợt nhớ ra, trước đây cô đã từng có lần hỏi tiên sinh tại sao có thể hiểu cô như vậy, tiện sinh cũng từng nói là đoán.

Nhưng mà đoán đúng một cái thì còn có khả năng, gần như đoán đúng hết, xác suất của việc này thật sự là quá nhỏ.

Hoặc là, là cảm ứng tâm linh của thai song sinh? Phong Đình Vân từng đọc, cho nên tiên sinh cũng biết.

Cô nghĩ rất lâu, vẫn cứ có chút không hiểu.

Nhưng hình như chân tướng cứ giống như một tờ giấy mỏng manh che trước mắt cô, chính là che đậy chân tướng trong đó, cô có cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ được.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đến được nhà cũ.

Ông nội Phong và bác Lâm đều đã ngủ rồi, bọn trẻ cũng ngủ say rồi.

Thời Minh Ngọc bế Tiên Thúy nhẹ nhàng lên lầu, Tiên Thúy mở to mắt nhìn cảnh vật bên trong phòng, nói nhỏ vào bên tai cô: “Mẹ ơi.


“Hả?”
“Ở đây chính là nhà của bố sao?”
“Đúng, ở đây không những có bố ở, còn có ông nội của bố, con nên gọi là ông nội, còn có ông Lâm, đều là những người rất rất tốt.


Tiên Thúy hỏi: “Vậy sau này con có thể ở đây không?”
“Đương nhiên.


“Vậy bà ngoại thì sao?”
“Bà ngoại đi tìm bạn của bà rồi, bây giờ không sống ở đây.



Tiên Thủy vỗ tay vô cùng vui mừng: “Thật là tốt, mẹ ơi, chúng ta phải là một gia đình lớn luôn vui vẻ sống cùng nhau nhé.


Thời Minh Ngọc cười dịu dàng: “Được.

Có điều mấy ngày này con phải nghe lời, đợi ông nội thọ yến của ông nội xong, chúng ta sẽ phải đi bệnh viện chữ bệnh, đợi con chữa khỏi bệnh, muốn ăn cái gì, muốn đi đâu chơi, đều được hết.


Tiên Thúy hò reo một tiếng nhảy vào lòng cô cà cà: “Mẹ ơi, con thật sự rất hạnh phúc, con không chỉ có bố, còn có ông nội, còn có thể ở trong ngôi nhà lớn và đẹp như này! Con nhất định sẽ nghe lời và chữa bệnh thật tốt, ở cùng với mọi người mãi luôn!”
“Được, vậy bây giờ chúng ta đi tắm, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ, nhé?”

“Mẹ ơi, tối nay con ngủ ở đâu thế?”
“Ngủ cùng với mẹ.


“Không không không, con muốn ngủ một mình.


“Tại sao thế? Ở một nơi lạ con một mình có ổn không?”
Tiên Thủy cong miệng: “Mẹ ơi, con không phải trẻ con ba tuổi nữa, con đã ba tuổi rưỡi rồi!”
Thời Minh Ngọc không nhịn được cười: “Được rồi, Tiên Thúy của chúng ta đã lớn rồi.


“Hơn nữa, người nên ngủ cùng với mẹ phải là bố chứ! Hai người mới nên ngủ cùng nhau!”

“Bố mẹ…thật ra có thể không ngủ cùng nhau.


“Vậy không được!”
Tiên Thúy nghiêm cái mặt nhỏ lại nghiêm túc nói: “Đừng giận nhau với bố nữa có được không ạ? Con muốn nhìn thấy bố mẹ vui vẻ sống cùng nhau…”
***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.