Chương 340
Thế là cuối cùng cô vẫn phải đồng: “Vậy được rồi”
“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi qua đón cô”
“Không cần, chúng ta gặp mặt tại ngã tư đường Tân Hải nhé!”
Bác sĩ Trần “Ừ” một tiếng: “Cô vẫn có phòng bị đối với tôi”
Thời Ngọc Minh thở dài.
Bây giờ cô đang ở nhà cũ, bọn nhỏ, ông nội Phong cùng chú Lâm cũng đều ở đây.
Hiện tại ở trong mắt bọn họ, cô cùng Phong Đình Quân là một đôi ân ái, nhất là ông nội Phong. Nhỡ đâu ông thấy được một người đàn ông xa lạ tới đón cô thì cô phải giải thích thế nào bây giờ?
Bác sĩ Trần tu dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng trong giọng nói có chút mất mát, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý: “Dù sao chúng ta mới gặp một lần, tùy tiện nói ra địa chỉ của mình, cũng thật là có chút không an toàn, có thể hiểu được. Được rồi, vậy 15 phút nữa tôi chờ cô ở đường Tân Hải”
“.. Được”
Lúc cô ra cửa, vừa hay gặp gỡ chú Lâm bưng một chén chắn trứng gà từ phòng bếp đi tới: “Ngọc Minh, phải ra ngoài à?”
“Dạ, cháu ra sân bay một chuyến”
Chú Lâm hơi có chút lo lắng: “Hay là đừng cho bọn nhỏ.
theo? Tối hôm qua Minh Nguyệt hơi ho khan, có thể là không quen thời tiết, sân bay người đến người đi, tôi hơi lo lắng”
Thời Ngọc Minh cũng hiểu được, lúc cô tham thảo bệnh tình của Tiên Thúy cùng bác sĩ Trần, khó tránh khỏi sẽ nói đến một ít chỉ tiết, có thể bọn nhỏ ở đó sẽ sợ.
Cô gật đầu, ngồi xổm xuống nắm tay nhỏ của con gái, dịu dàng nói: “Minh Nguyệt, hôm nay con và anh trai ở nhà có được không?”
Đôi mắt to tròn vo của Minh Nguyệt nhấp nháy, cô bé bỗng nhiên cười đôi mắt cong như trăng rằm: “Vậy lúc về mẹ mang cho con một phần bánh trứng nhé?”
“Được, không thành vấn Minh Nguyệt gật đầu, đi tới nắm tay chú Lâm: “Vậy con ở nhà chờ em gái.”
“Được”
Con gái của cô thật dễ dụ.
Chú Lâm nói cũng có lý, tính cách Minh Nguyệt mềm mại, sân bay nhiều người như vậy, nhỡ đâu bị người không có ý tốt để mắt tới, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, sợ rằng cô sẽ tự trách cả đời.
Thế nhưng con gái hiểu chuyện cũng làm cho cô thấy hơi áy náy, rất muốn làm chút gì bù đắp cho thiên sứ nhỏ này.
“Minh Nguyệt, chờ chút con đỡ ho, mẹ nhất định bớt thời giờ dẫn con đi khu vui chơi, được không?”
“Dạ, được.”
“Ngoan”
Thời Ngọc Minh đứng dậy về phía Chú Lâm: “Chú Lâm vất vả Chú Lâm liên tục xua tay: “Cái này có gì mà vất vả? Được trông Dương cùng Minh Nguyệt là tôi vui lắm rồi. Tôi ước gì cháu và cậu chủ sinh thêm nhiều một đứa cho tôi bế đây!
Canh lê kia cũng không biết có hiệu quả không nữa…”
Canh lê…
Mặt của Thời Ngọc Minh nóng ran, vội trốn: “Cháu đi trước đây, chú Lâm”
Nhìn cô vội vàng ra cửa, trong mắt chú Lâm đều là ý cười: “Ôi cha, cái dáng vẻ dễ xấu hổ này thật đúng là giống y như con bé.”
“Ông Lâm, mẹ cháu lại xấu hổ nữa à?”
“Đúng rồi, lúc mẹ cháu còn bé cũng như vậy, mỗi lần bị người ta trêu sau này gả cô ấy bố cháu, cô ấy cũng là dáng vẻ này, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, nhanh như chớp bỏ chạy mất dạng”
Minh Nguyệt lắc lắc tay chú Lâm: “Ông Lâm, sao mẹ cháu lại xấu hổ?”
“Bởi vì mẹ cháu ngại”
“Tại sao phải ngại chứ? Cháu không ngại đâu”
“Đó là bởi vì cháu còn nhỏ, còn chưa gặp được người con trai mà cháu thích”
“Vậy chỉ gặp người con trai cháu thích thì mới đỏ mặt à?”
“Đúng! Nếu như là người con trai cháu không thích thì sẽ không xấu hổ, không đỏ mặt”
Minh Nguyệt hiểu ra, chậm rãi gật đầu: “Hóa ra bố chính là người con trai mà mẹ thích”
“Đúng rồi! Minh Nguyệt của chúng ta thật thông minh! Đi, ông Lâm mang cháu đi ăn canh trứng gà nào…”
Thời Ngọc Minh một đường chạy ra thẳng đến cửa lớn nhà cũ mới ngừng lại được.