Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 29: Chương 29





La Phu nhân sửng sốt, muốn nói gì đó, đã thấy Hiệp Phàm lẳng lặng tiêu sái đến cạnh bàn, ngồi xuống, trên mặt không một biểu tình, nhìn sang Lâm Hi Thần vẫn còn chưa phát hiện ra Hiệp Phàm đã tới, La Phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cười nói:“Ồ, Lâm huynh đệ, Thượng cô nương, tới rồi.”
Lâm Hi Thần đỡ Thượng Tú Lệ ngồi xuống, Thượng Tú Lệ không chịu buông tay Lâm Hi Thần ra, ai oán nhìn Lâm Hi Thần, Lâm Hi Thần vỗ vỗ tay nàng, ôn hòa nói:“Tốt, không có việc gì, ta ngồi ngay bên cạnh ngươi.”
“Đến, đến, muội muội, nếm thử xem tay nghề vị đầu bếp này của chúng ta như thế nào, ăn được chứ?” La Phu nhân lập tức vội vàng mở lời, trong lòng oán trách Lâm Hi Thần quá mức chuyên tâm vào Thượng Tú Lệ, cho dù là cảm kích, cũng không đến mức lúc này vẫn không nhìn tới sự tồn tại của Hiệp Phàm như thế chứ.
“Cám ơn tỷ tỷ.” Hiệp Phàm mỉm cười nói, biết La Phu nhân sợ nàng xấu hổ, trong lòng cảm tạ sự quan tâm của nàng, lời nói càng trở lên dịu dàng.
“Cám ơn.” Thượng Tú Lệ đồng thời lên tiếng.
La Phu nhân có chút ngoài ý muốn nhìn hai nữ tử trước mặt, nàng vốn là cùng Hiệp Phàm nói chuyện, không nghĩ tới Thượng Tú Lệ lại tưởng mình đang nói với nàng, trong phút chốc không biết tiếp theo phải nói cái gì.

Nghe được thanh âm của Hiệp Phàm, Lâm Hi Thần mới nhìn sang Hiệp Phàm đang ngồi ở một bên, trên mặt là nụ cười thản nhiên yếu ớt, ánh mắt lại trong trẻo mà lạnh lùng.
Đang muốn nói gì, tay lại bị Thượng Tú Lệ nắm, dừng một chút, âm thầm thở dài, biểu tình hờ hững của Hiệp Phàm lại làm cho hắn cảm thấy hơi nhục nhã, nàng căn bản không thích hắn, ngay cả thấy hắn cùng nữ nhân khác thân mật như thế cũng chẳng thèm nhíu mày một cái.
Lâm Hi Thần cũng chỉ nhẹ nhàng nói:“Sao rồi? Đêm qua ngủ ngon chứ?”
Nghe Lâm Hi Thần hỏi, thanh âm cũng cực kì bình tĩnh, Hiệp Phàm thật sự là cảm thấy bản thân cứ ngồi ở chỗ này thật vô vị, chỉ muốn nhấc chân chạy lấy người, nhưng miệng lại nhẹ nhàng đáp:“Cám ơn, đêm qua ngủ vô cùng tốt, một giấc cho đến hừng đông. Thượng cô nương khoẻ chứ?”
La Phu nhân cùng La Mậu nghe thấy hai người đối thoại với nhau rất lịch sự, khuôn phép thì sửng sốt, vốn tưởng rằng Hiệp Phàm sẽ khóc, hay ít nhất cũng rơi lệ < đây ý là nghĩ rằng Phàm tỷ sẽ bù lu bù loa lên hay ít nhất cũng khóc trong lặng câm > , nhưng, nàng lại chẳng có bất kì biểu hiện gì. Chẳng lẽ, thật là biết điều, biết chính mình chỉ là vật hi sinh vì lợi ích chính trị? La Phu nhân âm thầm thở dài.
Lâm Hi Thần trong lòng rất khó chịu, cũng không biết vì cái gì, tuy rằng chuyện tối hôm qua là bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy Hiệp Phàm, vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, thế mà, Hiệp Phàm lại hờ hững như thế làm hắn bị đả kích không nhỏ, có lẽ nàng căn bản không ngại, trong lòng nàng chỉ có một mình Tô Thanh Hoài, nam tử thanh mai trúc mã lớn lên cùng nàng!

Lâm Hi Thần đột nhiên rút tay mình ra khỏi bàn tay của Thượng Tú Lệ, đến gần Hiệp Phàm, ngồi ở giữa nàng và Thượng Tú Lệ, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, để sát vào lỗ tai Hiệp Phàm, lạnh lùng thì thầm:“Nha đầu, ngươi nhớ kĩ cho ta, ngươi là của ta, sống là người của ta, chết là người của ta, nếu trong lòng còn hoài niệm tới Tô Thanh Hoài nọ, chớ trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Hiệp Phàm chớp mắt, lòng nói, liên quan gì tới Tô đại ca đây! Trong miệng lại ôn nhu nhẹ giọng trả lời:“Cảm tạ, trừ phi ngươi bóp nát trái tim ta.” Từng từ rõ ràng.
Lâm Hi Thần trên mặt biến đổi, nhưng vẫn tiếp cao giọng, ôn hòa nói:“Tốt, ngươi thật sự là một nữ tử thông thư đạt lễ, nếu có thể thể chấp nhận Thượng cô nương, thật sự không uổng công ta thích ngươi.”
“Hồng nhan tri kỉ của ngươi liên quan gì tới ta.” Hiệp Phàm cũng ôn hòa cao giọng, thản nhiên nói,“Nếu ngươi thích, ngươi cứ tùy tiện đi, chỉ cần đừng ở trước mặt ta là tốt rồi. Đã thực thích ta, thì để yên cho cái tai ta được thanh tĩnh.”
La Mậu vội vàng nói:“Đến đến, nhanh lên ăn cơm, nếu không ăn sẽ nguội mất.”
Hiệp Phàm mỉm cười, nhẹ giọng nói:“Cám ơn La đại ca.” Nói xong, cúi đầu ăn cơm, biểu tình bình tĩnh làm cho Lâm Hi Thần hận không thể cắn thượng một phát để xả giận!
La Mậu cùng thê tử cùng nhau nhìn thoáng qua, vẻ mặt mờ mịt. Lâm Hi Thần cứng rắn buộc mình cúi đầu, đem cơm trước mặt nuốt xuống như đang uống thuốc.

Trước khi đi, La Phu nhân nắm tay Hiệp Phàm, tránh ở một bên, nhẹ giọng nói:“Muội muội, tỷ tỷ có một câu muốn nhắc nhở ngươi, lặng lẽ ghi tạc trong lòng. Ngạo Lâm sơn trang là nơi cái ngọa hổ tàng long, tuy ngươi là quan gia thiên kim tiểu thư, chỉ sợ cũng phải chịu chút thiệt thòi. Trong sơn trang có Đỗ cô nương là con gái của dì Lâm huynh đệ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng là nữ tử Lâm phu nhân yêu thương nhất, chỉ sợ sau này sống ở đó, còn phải xem sắc mặt nàng. Còn có, Thượng cô nương này, ngươi — ngươi đừng để ở trong lòng, có một số việc, lúc này nhất thời khó nói rõ. Hai ngày nữa, ta và La đại ca ngươi cũng phải đi Ngạo Lâm sơn trang một chuyến, đến lúc đó tỷ muội chúng ta sẽ nói rõ.”
Hiệp Phàm lẳng lặng gật gật đầu, vốn thầm nghĩ sống thanh bình, lại phải tới chỗ như vậy, thật chẳng thú vị chút nào.
Nếu chưa từng gặp Lâm Hi Thần thật tốt, gả cho Tô Thanh Hoài, nhất định sẽ có những ngày bình thường mà hạnh phúc. Nàng thật là muốn sống cuộc sống đơn giản như cha mẹ trước đây, nhất là Tô Thanh Hoài là từ nhỏ quen biết, đối xử với nàng vô cùng tốt.
Từ Thanh Long sơn trại của La thị huynh đệ, Lâm Hi Thần mang theo đoàn người tiếp tục đi, Thượng Tú Lệ ngồi trong một chiếc xe ngựa khác, Hiệp Phàm một mình nằm trong xe ngựa, nghe tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, Hiệp Phàm khó nhọc nhắm mắt lại.
Tương lai ra sao? Nàng không biết, nàng cảm thấy quá mệt mỏi, muốn trốn tránh.
Cầm sách trong tay, lại nghĩ tới bộ dạng của Lâm Hi Thần, Lâm Hi Thần của thời đại kia cùng hắn đều là cùng một loại người, ở trước mặt nàng cùng một nữ sinh khác triền miên. Nữ tử kia giống như một con búp bê xinh đẹp , là người luôn được nam sinh trong trường thầm thương trộm nhớ.
Mạnh mẽ lắc lắc đầu, Hiệp Phàm cố gắng muốn quên đi cái cảnh tượng lúc đó, cảnh tượng khiến nàng phải lựa chọn tự sát, người đó ở sinh nhật của nàng, người đó ở sinh nhật của nàng vạch trần tất cả mọi bí mật, người đó nói ra đáp án làm nàng hận không thể chui xuống lỗ.

Một cỗ hương thơm dìu dịu, như có như không, Hiệp Phàm theo bản năng ngửi một chút, lập tức cảm thấy không ổn, bọn họ đang đi trên đường, sao lại xuất hiện mùi hương ngọt ngào như vậy. Giống mùi hoa hoè nở rộ vào mùa xuân thơm ngát, nhàn nhạt mà say lòng người.
Nhất định không ổn rồi, nàng lập tức ngừng thở, những người này cũng quá coi khinh nàng , thật sự cho rằng nàng là thiên kim đại tiểu thư tay trói gà không chặt? Nhưng, nàng vẫn giả vờ hôn mê bất tỉnh. Nàng muốn nhìn một chút, chủ nhân của cỗ hương thơm này có mục đích gì!
Người nào có thể không coi Lâm Hi Thần vào đâu lại muốn gây bất lợi cho nàng, cho dù Lâm Hi Thần không yêu nàng, cũng sẽ phải nghĩ tới mặt mũi của mình.
Có một thân ảnh tựa như gió tiến vào bên trong xe, lẳng lặng ngồi ở đối diện Hiệp Phàm, cỗ hương thơm nhè nhẹ kia càng trở nên chân thật , giống như hơi thở của bông hoa hoè thơm ngát nở rộ vào mùa xuân, nếu đoán không sai, hẳn là nữ . Trong hơi thở ấm áp kia làm cho người ta có cảm giác lười nhác mệt mỏi.
Là một thanh âm cực ôn nhu, ngọt ngào, mềm mại, lầm bầm lầu bầu nói:“ Đúng là một nữ tử không tệ, mặt mày thanh tú sáng sủa, khí chất ôn hòa trầm tĩnh. Khó trách tiểu tử Lâm Hi Thần kia lại bỏ qua Tú Lệ, nhưng mà, nếu trên khuôn mặt này lại được điểm thêm vào món trang sức xinh đẹp, có lẽ tiểu tử kia cũng phải hồi tâm chuyển ý thôi.”
Cảm giác được cái móng tay lạnh lạnh đang chạm trên mặt nàng, trong đó có mùi đậu khấu nhàn nhạt. Hiệp Phàm vẫn tiếp tục ngừng thở, bất động.
Người vừa tới nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Hiệp Phàm, trong miệng chậc chậc liên thanh:“Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà… Nhưng là, vì Tú Lệ, thật đáng tiếc –”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.