Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 42: Chương 42





Kiều Hà cùng Tuyết Liên từ bên ngoài đi vào, bưng theo đồ ăn.
Hiệp Phàm đi vào phòng trong, nói vọng ra:“Ta thay quần áo, chàng ăn trước.” Nhìn Nhạc Tình Mai từ cửa sổ đi ra ngoài, trong lòng hơi nghi hoặc, lấy võ nghệ của Lâm Hi Thần, chẳng lẽ hắn không biết trong phòng có người?
“Nàng có bằng hữu?” Thấy Hiệp Phàm đi ra, Lâm Hi Thần giống vô tình hỏi.
Hiệp Phàm trong lòng âm thầm cười cười, võ nghệ của Lâm Hi Thần quả nhiên không tồi, kỳ thật có khả năng hắn đã ở bên ngoài rất lâu, nhắc nhở nàng hắn đã về đến đây, nếu không hoàn toàn có thể bắt Nhạc Tình Mai ngay tại trận. Có phải hắn đã biết chuyện Nhạc Tình Mai ở trong này hay không, chỉ là không nói ra, hắn có còn nhớ nữ nhân này là mẫu thân ruột của hắn?
“Đúng là có một nữ tử vừa ở đây, cũng mới thôi.” Hiệp Phàm nhìn Lâm Hi Thần, cố ý nói,“Là một nữ tử, trông nàng dung mạo xinh đẹp, thái độ ôn hòa, không phải người của Ngạo Lâm sơn trang sao? Nếu không, sao nàng có thể ra vào tự do?”
Trong mắt Lâm Hi Thần hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó nói:“Không rõ lắm, Ngạo Lâm sơn trang người nhiều như thế, hơn nữa hai ngày này bằng hữu bên ngoài tới rất nhiều, đều là người trên giang hồ, chính ngươi phải cẩn thận chút.”

Hiệp Phàm gật gật đầu, thản nhiên nói:“Thoạt nhìn không giống người xấu, bất luận tướng mạo hay là cách nói năng đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Người này làm ta thấy rất thân thiết, chắc không phải người bên ngoài, có lẽ về sau có thể gặp lại.”
Lâm Hi Thần không nói tiếp.
Hiệp Phàm chú tâm ăn, đồ cay thực ngon miệng. Lúc ở hiện đại, nàng rất thích ăn ớt, chỉ cần nhìn cái màu đỏ au của chúng là nàng liền cảm thấy thèm ăn.
“Thiếu chủ nhân.” Tuyết Liên đi đến, nhìn thoáng qua Hiệp Phàm, có chút do dự nói,“ Đỗ cô nương vừa mới cho người tới đây, mời ngài qua đó.”
“Không được.” Hiệp Phàm nuốt cơm trong miệng xuống, nhìn Tuyết Liên, mỉm cười nói,“Kêu người tới chuyển cáo lại cho Đỗ cô nương, bây giờ Lâm thiếu trang chủ không còn là biểu ca ca thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nàng, mà còn là phu quân của Hiệp Phàm. Một cô nương gia còn chưa kết hôn, lại luôn cho người mời gọi phu quân ta qua đó, nếu để truyền ra ngoài, người nghĩ tốt sẽ nói Đỗ công nương trọng tình, nhưng chỉ sợ có người đem nói lung tung, làm tổn hại thanh danh của Đỗ cô nương là không ổn.”
Tuyết Liên cúi đầu, cố nín cười, cố ổn trọng gật gật đầu, vụng trộm dùng ánh mắt nhìn thoáng qua Lâm Hi Thần, thấy Lâm Hi Thần đang cố gắng không để cơm trong miệng phun ra ngoài, biểu tình thoạt nhìn có chút cổ cổ quái quái .
Chờ Tuyết Liên đi ra ngoài, Lâm Hi Thần mới chậm rãi nói:“Như thế nào càng nghe càng thấy có bóng dáng ghen tuông.”

Hiệp Phàm nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:“ Đây là chàng đồng ý để ta xử lý, nếu chàng dám can thiệp vào, đừng trách về sau ta không quan tâm nữa.”
Thời gian sau đó, Đỗ Nhược Hân dường như biết điều hơn, không hề rảnh rỗi lại qua tìm Lâm Hi Thần, Hiệp Phàm cũng vui vẻ thanh tĩnh, ăn cơm xong, mang theo Tuyết Liên cùng Kiều Hà đi dạo quanh tiểu đảo đốt thời gian.
Dừng bên cạnh bờ sông, Hiệp Phàm hướng Tuyết Liên nói:“Đi tìm một ít cần câu lại đây, ta muốn câu cá, nhìn dòng sông này thật nhiều phì ngư (cá mập/béo), nếu câu được, nấu canh cá hương vị nhất định là cực ngon.”
Lâm Hi Thần mang theo Xá Minh đứng nhìn từ xa, Lâm phu nhân không biết khi nào lại đây, nhìn ba chủ tớ chơi đùa cách đó không xa, đột nhiên mở miệng nói:“So với ta tưởng tượng, nha đầu kia còn thông minh hơn, nàng sao có thể an tâm tình trạng hiện tại của mình, chỉ sợ trong lòng đã có nghi ngờ, quyết định phải đợi chúng ta giải thích vì sao cưới nàng.”
Lâm Hi Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ở bờ sông nơi Hiệp Phàm đang câu cá.
“Nàng có thể khuyên nhủ Thượng Tú Lệ luôn đòi sống chết, có năng lực đủ làm cho Hân nhi luôn không chịu thua phải thu liễm tính tình, nhất định có đạo lý của nàng.” Lâm phu nhân nhẹ giọng nói,“Nghe được nô tỳ hầu hạ Thượng Tú Lệ nói, nàng nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại giữa Hiệp Phàm và Thượng Tú Lệ, trong đó có đề cập tới chuyện xưa của Thượng gia và chủ công.”

Lâm Hi Thần gật gật đầu, nhìn về phía trước, lẳng lặng nói:“Thân phận của Thượng Tú Lệ là ta nói cho nàng, tuy rằng lúc ấy lấy nàng là do để ý tới thân thế của nàng, nhưng, nếu nàng đã là thê tử của ta, lại đã không thể giấu diếm tất cả với nàng, không bằng đừng che giấu gì cả, có một số việc để nàng biết cũng chẳng sao, dù sao phụ thân nàng cũng không phải người ngoài.”
Lâm phu nhân gật gật đầu, nói:“Cũng có đạo lý, chỉ là mặc cho nàng có suy đoán thế nào đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không liên tưởng ra chân tướng.”
Lâm Hi Thần đột nhiên chuyển đề tài:“Hình như trang chủ phu nhân kia đã tới. Thì ra vẫn còn sống, hơn nữa còn giống như gặp qua Hiệp Phàm, lúc này hẳn là đang ở cái chỗ kia. Võ nghệ so với trước kia tiến bộ không ít, nhất là khinh công, xem ra mấy năm nay, nàng quả thật đã quyết tâm đến tập luyện .”
Lâm phu nhân hơi hơi sửng sốt, khe khẽ thở dài, nói:“ Đã tới, lúc trước không có tìm được thi thể của nàng, ta cảm thấy nàng hẳn vẫn còn sống. Năm đó là do Tử Y tuỳ hứng, hạ trọng dược như vậy, nếu như nàng oán trách ta, cũng là bình thường.”
“Đây vốn là hiểu lầm, huống chi ngươi lúc ấy cũng do tình thế bắt buộc, nếu nàng tìm về, ngươi cũng không thua thiệt nàng cái gì. Chỉ là –” Lâm Hi Thần hơi hơi nhíu nhíu mày, khe khẽ thở dài, có chút ưu thương nói,“Nếu để nàng biết được chân tướng, sợ rằng sẽ không thể không thừa nhận được.”
Lâm phu nhân nhẹ nhàng cúi đầu, khẽ thở dài một cái, nói:“Nếu là lúc ấy không phải ta quá mức mềm lòng, có thể hạ quyết tâm, một kiếm giết chết tên cẩu tặc kia, làm sao có ngày hôm nay! Đều là ta hại chủ công.”
“Sự tình đã như thế sao có thể đổ hết lên đầu ngươi.” Lâm Hi Thần thản nhiên nói,“Vốn cho là huynh đệ tình nghĩa thâm hậu, làm sao biết được lại sinh ra phân tranh như thế, vì quyền thế, trở mặt một cái thành người lạ, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lúc ấy ngươi cùng hắn cũng là tình lữ tương thân tương ái, như thế nào biết hắn lại lợi dụng ngươi.”
Lâm phu nhân bi thương rơi lệ, cúi đầu không nói.

Lâm Hi Thần im lặng tiếp tục nhìn Hiệp Phàm bên bờ sông, trời vẫn đang âm u, nhưng bởi vì không có gió, cho nên không có cảm thấy đặc biệt rét lạnh, Hiệp Phàm khoác kiện áo choàng màu đỏ, giống một khối hoả diễm khiến người ta thấy ấm áp dễ gần.
“Hiệp Vương gia có phải đã biết thân phận của ngươi hay không?” Lâm phu nhân nhẹ giọng hỏi,“Nghe nói hắn sủng ái nữ nhi này nhất, sao có thể dễ dàng đồng ý hôn sự này, ta đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút khả nghi. Trừ phi hắn đã đoán ra cái gì.”
“Hắn trong lúc vô ý thấy được bảo kiếm của ta, nói vậy hắn vẫn nhớ rõ thanh kiếm này, cho nên có hoài nghi, hơn nữa còn đáp ứng hôn sự.” Lâm Hi Thần cúi đầu nói,“Trong chốn giang hồ người nhận thức được thanh kiếm này có lẽ không ít, nhưng trong triều đình người biết thanh kiếm này lại chỉ có một. Về phần thân phận của ta, hắn cũng chỉ đang hoài nghi, cũng chưa xác định được ta là ai.”
Lâm phu nhân nhìn Lâm Hi Thần, mười mấy năm thời gian, hắn đã trưởng thành, trở thành một nam tử hai mươi ba tuổi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ trở nên nội liễm thành thục. Nhìn hắn như ngày hôm nay, thật sự là thay chủ công cảm thấy an ủi, vô luận như thế nào, có thể có một người như vậy thay chủ công khởi động một mảnh thiên địa , thật không uổng chủ công lúc ấy nhắc nhở.
Tai nghe bờ sông truyền đến tiếng cười thanh thuý ngọt lịm của Hiệp Phàm, thực vui vẻ, ngẩng đầu nhìn, là một con cá bị Hiệp Phàm câu lên, ở giữa không trung rơi xuống, nghe được Hiệp Phàm vui vẻ nói:“Vận khí của ta thực không tệ, con cá lớn như vậy, có nấu được tám bát canh cá để uống. Ha ha, Tuyết Liên, đừng để nó chạy, Kiều Hà, nhanh lên, lấy chậu đến thả nó vào.”
Nữ tử như vậy, bắt nàng đi làm cái chuyện kia, có phải hay không rất tàn nhẫn?!
Lâm phu nhân cùng Lâm Hi Thần nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong lòng đều tự hỏi một vấn đề giống nhau, đều không có được đáp án, chọn nàng chỉ vì hoàn thành cái kế hoạch kia, vì sao hiện tại lại thấy không đành lòng?!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.