Nếu…

Chương 19: Nếu như tôi buông tay , liệu tôi có thể nắm lấy hạnh phúc hay không ?



Tôi không biết đêm hôm đó mình chịu đựng như thế nào. Tóm lại cái gì cũng không nghe được, nhìn không thấy. Trong đầu chỉ lặp lại hai chữ – đính hôn.

Nữ nhân vật chính – Diệp tiểu thư hôm đó rất đẹp dù chỉ mới 17 tuổi. Việc đính hôn này có lẽ là vì việc phát triển của hai công ty đi. Tôi cố gắng an ủi mình nhưng trong lòng thế nào cũng không bình tĩnh được. Tôi hẳn là nên tới hỏi thăm cậu ấy. Dù thế nào thì hạnh phúc cả đời cứ như vậy vì cuộc hôn nhân này mà bị hủy hoại. Cậu ấy có lẽ cũng rất đau khổ. Thế nhưng tại sao tôi vẫn thấy nụ cười ôn nhu, tỏa sáng trên mặt cậu ấy? Là đang giả vờ hay xuất phát từ thật tâm đây?

Tôi đoán không được, cũng không muốn đoán nữa.

Đầu óc của tôi sắp nổ tung rồi, không nhất thiết phải nhớ nhiều như vậy. Bây giờ nhiệm vụ của tôi là phải chăm sóc cho thiếu gia, những vấn đề khác tôi không muốn để ý nữa. Lúc này đây, bản thân mới chợt hiểu, từ đầu đến cuối mình chỉ là một người làm nhỏ bé, mà cậu ấy đối với tôi ngoại trừ là chủ nhân ra thì đã trở thành bạn bè, không hơn. Tôi không nên hận cậu ấy, ngược lại nên cảm ơn vì đã giúp tôi nếm trải cảm giác ấm áp khi được quan tâm, ngọt ngào và đau khổ khi yêu.

Có lẽ đây cũng gọi là yêu đi. Nhưng tình yêu chỉ xuất phát từ một phía liệu có phải là tình yêu chân chính?

Chúng ta đã nắm tay.

Chúng ta đã ôm nhau.

Chúng ta đã hôn nhau.

Cũng đã điên cuồng bên nhau.

Cậu ấy dẫn tôi ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, cho tôi đến một khung trời rộng hơn. Cậu ấy để tôi học rất nhiều thứ, dù là đạo lí trong sách hay trong cuộc sống. Cậu bảo vệ tôi, không để tôi bị người khác coi thường. Cậu vì tôi mà xung đột với dì Trương, Lý thúc, quan tâm tới Tiểu Ny. Cũng vì tôi mà bịa ra một lí do để mang tôi trở về.

Chúng tôi đã từng phát sinh quan hệ. Dù cậu đem tôi trở thành người nào, dấu vết trên người đã biến mất hay chưa, hay bất kể cậu có còn nhớ hay không, ở trong lòng tôi, dấu ấn đó sẽ mãi mãi không bị xóa mờ.

Cẩn thận suy nghĩ một chút. Chuyện giữa chúng tôi, rốt cục cậu ấy coi là gì?

Thật là loạn. Cả quan hệ của chúng tôi lẫn đầu óc đều rối như tơ vò, cái gì cũng nghĩ không thông. Không muốn nghĩ nữa, cứ trợ giúp thiếu gia cho tới khi bữa tiệc kết thúc. Chuyện sau này để sau này tính.

Thiếu gia uống say. Kết thúc tiệc đính hôn, lão gia và phu nhân còn có việc phải làm nên không về nhà mà đến thẳng sân bay. Tôi đem thiếu gia đang loạng choạng, dìu từng bước trở về.

Vốn là tài xế muốn đưa chúng tôi đi nhưng thiếu gia lại bảo cậu ấy đau đầu, nếu lên xe sẽ ói. Tôi không còn cách nào khác là theo cậu ấy đi bộ.

Ban đêm gió có chút lạnh, tôi cùng thiếu gia lẳng lặng đi trên con đường nhỏ không một bóng người. Nhìn hai cái bóng bị kéo dài dưới ánh đèn đường, không khí nhất thời có chút lúng túng.

“Lâm Nghị, cậu cảm thấy tôi say à?” Thiếu gia chợt dừng bước, nghiêm túc hỏi.

“Tôi…tôi không biết…” Tôi nhìn ánh mắt kia không biết nên đáp đúng hay không.

“A A…nếu như…nếu như tôi có thể say thì thật là tốt.” Thiếu gia buông tay đang gác trên vai tôi ra, đi tới bậc thang ven đường ngồi xuống. “Lại đây ngồi cùng tôi một chút.” Thiếu gia vẫy tay bảo tôi tới bên cạnh. Tôi không nghĩ nhiều, lập tức đi qua.

“Lâm Nghị, cậu có biết vì sao tôi mang cậu trở lại không?” Thiếu gia cũng không nhìn tôi, cậu ấy chẳng qua chỉ ngẩng đầu nhìn sao trời, giống như đang thì thầm, thanh âm nhẹ hẫng.

“Không biết.” Tôi thành thực trả lời.

“Bởi vì cậu rất đơn thuần. Tôi cảm thấy cuộc sống tâm kế của con người ở thành phố rất mệt mỏi. Mặc dù tôi chỉ là học sinh trung học, bản thân từ nhỏ đến lớn đối với cha mẹ đều là giao dịch về tiền tài, địa vị, chưa từng thay đổi. Tôi không thích như vậy. Cậu biết không, tôi một chút cũng không thích.”

Tôi nhìn thiếu gia có chút tức giận, trong lòng như bị kim đâm.

“Tôi đã từng nói chuyện nghiêm túc với cha mẹ về tương lai của mình. Bọn họ tôn trọng quyết định của tôi, sẽ không bắt buộc cái gì. Vì vậy tôi cũng nghe lời họ, tôn trọng họ. Tôi muốn cùng người mình thương yêu lập gia định, ổn định công tác.”

Thiếu gia thoạt nhìn giống như đang kể chuyện nhưng thực tế là đang phát tiết, im lặng mà trút ra tức giận.

“Sau đó, tôi gặp người quan trọng nhất của mình, Lý Hiểu.”

Giờ phút này, đầu óc tôi nổ ầm một tiếng, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngã xuống. Cũng may, đây cũng không phải lần đầu tiên nhận ra cái tên này chính là đả kích của mình, mà đả kích này có lẽ sẽ còn theo tôi cả đời đi.

“Tôi thích cậu ấy bới vì tính cách đơn thuần giống cậu.” Thiếu gia nói đến đây, khẽ cười một cái. “Tôi thích hơi thở thơm mát, sạch sẽ trên người các cậu. Cảm giác đó rất thoải mái. Nhưng mà…”

“Nhưng mà người Lý Hiểu yêu không phải là cậu.” Tôi cư nhiên cười nói.

Thiếu gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng tôi nở nụ cười.

“Đúng vậy, cậu ấy yêu người khác. Vô luận người đó đối xử với cậu ấy tốt hay xấu, Lý Hiểu vẫn yêu sâu đậm như vậy, khiến tôi vừa đau xót vừa ghen tị.”

Tôi không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn thiếu gia. Có lẽ cậu ấy còn chưa phát hiện ra giờ phút này người bi thương không chỉ có mình mình.

“Sau đó tôi cuối cùng cũng thỏa hiệp. Tôi nhận ra Lý Hiểu có thể cho tôi hạnh phúc cả đời, nhưng nếu cậu ấy thuộc về người khác thì tôi cũng không cưỡng cầu cái gì. Dù sao cuộc sống nếu không có cậu ấy thì cái gì cũng như nhau…”

“Không có Lý Hiểu, cái gì cũng như nhau…” Tôi không ngừng nhỏ giọng lặp lại.

“Lâm Nghị, cho tôi mượn bả vai cậu một chút được không? Tôi cảm thấy rất mệt.” Thiếu gia không đợi tôi trả lời liền cứ thế tiến đến gần, trực tiếp nhắm mắt lại.

Đây là lần thứ hai kể từ khi có thể nhớ, tôi khóc. Một giọt, hai giọt, ba giọt lặng lẽ rơi xuống, bên tai còn là mái tóc còn vương mùi dầu gội thơm mát của cậu.

Nếu như tôi buông tay, liệu tôi có thể nắm được hạnh phúc không?

Hạnh phúc luôn là ở thời điểm tôi sắp đạt được mà bỏ đi.

Nước mắt luôn là trong lúc tôi đã quên thì quay trở lại.

Cao Suất, tôi cũng giống như cậu, yêu một người không nên yêu. Vì vậy kết cục của chúng ta sẽ là bi kịch.

Cái gì cũng như nhau.

Cái gì cũng như nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.