Ngày hôm sau, tôi mang hai mắt gấu trúc đi gặp Vệ thúc. Vệ thẩm thấy thế, vỗ vai tôi cười, noi: “Đứa nhỏ, hôm qua lại nhớ nhà à? Không sao, từ bây giờ cứ xem như đây là nhà của mình, có việc gì cứ nói cho chúng ta biết. nếu có việc gì, chúng ta nhất định sẽ giúp con. Nhanh đi đưa báo đi!”
Tôi nhìn nụ cười hòa ái của bà, hốc mắt cay cay. Tôi tin rằng, nơi này chính là ngôi nhà mà tôi vẫn mơ ước. Nơi này có sự ấm áp, thân tình của người nhà. Mất đi tình yêu lại được bồi thường bằng tình thân, đây có lẽ là vận mệnh, có được mới có mất.
Đưa xong báo, tôi quay lại tiệm sửa soạn lại một chút, chuẩn bị mở hàng. Tiệm báo có một lượng khách quen nhất định, đều là hàng xóm lâu năm của Vệ thúc, Vệ thẩm. Mỗi lần mua báo đều ở lại nói vài câu chuyện trong gia đình. Tôi ở một bên vừa nghe, ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt trao đổi với khách một chút, thời gian còn lại đều ngồi đọc báo.
“Cho tôi một tờ báo.” Tôi buông báo trong tay, xoay người lấy ra một tờ đưa cho vị khách kia.
“Lâm…Lâm Nghị?” Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy người đó là Nhạc Dương.
Tôi không biết phản ứng thế nào, chỉ nhẹ nhàng cười cười.
Cùng Vệ thẩm nói một chút, tôi liền cùng Nhạc Dương tới quán trà gần đó. Cả hai đều cảm thấy xấu hổ, nhất thời có chút khẩn trương.
“Tại sao cậu lại không thể nói?” Nhạc Dương lo lắng hỏi.
Tôi khẽ cười, lắc đầu.
“Có phải vẫn trách tôi hay không? Vì vậy mà cái gì cũng không muốn cùng tôi nói?” Nhạc Dương xúc động.
Tôi lại một lần nữa lắc đầu.
Vì cái gì vẫn còn trách anh? Anh ta cái gì cũng không sai. Tôi chưa từng nói anh phải giữ bí mật mà anh cũng chẳng hứa hẹn gì. Lựa chọn tin tưởng là tôi tình nguyện. Thời điểm ban đầu nói ra cho người khác thì đã không còn là bí mật, vì vậy người thứ nhất tiết lộ ra là chính tôi.
Nếu tôi đã tự mình tạo nên cục diện ngày hôm nay thì sẽ không đem trách nhiệm đổ cho người khác. Tôi phạm lỗi thì sẽ chịu phạt. Áy náy này của người khác là không cần thiết, cũng không có ý nghĩa gì.
“Lâm Nghị, cậu chính là đem tất cả lời muốn nói giấu ở trong lòng nên mới trở thành như vậy. Tôi không biết lúc trước cậu đối với tôi mở lòng, tôi lại đem mọi chuyện nói cho tên khốn Hồ Kiến Quốc…chính là em trai tôi nằm viện, tôi cần tiền.” Lúc nói những lời này, tay Nhạc Dương nắm chặt lấy bàn, tựa như rất tức giận.
Lại là vì tiền.
Thực buồn cười, lúc trước cũng vì vậy mà tôi mất đi Tiểu Tứ, bị đuổi khỏi Cao gia. Hiện tại cũng vì vậy mà tôi phải rời khỏi nơi đó, rời đi người tôi yêu.
Tôi lấy từ trong túi ra giấy bút, nói với anh ta, đối với chuyện quá khứ, tôi không muốn nói nữa. Hiện tại chỉ muốn an ổn mà sống, cố gắng làm việc để Vệ thúc, Vệ thẩm có thể an hưởng tuổi già.
“Như vậy còn tôi? Tôi có còn là Nhạc Dương ca của cậu không?” Nhạc Dương cầm tay tôi, thanh âm có chút kích động.
Tôi giãy tay ra viết tiếp, tôi không muốn lại đối mặt với những đau khổ trước kia. Có những việc đã qua thì hãy cho qua, ai cũng không cần truy cứu. Cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là bất đắc dĩ, cái gì gọi là bồi thường, bất quá chỉ là tự an ủi tâm hồn của những kẻ phạm lỗi. Người bị tổn thương cũng không phải bọn họ vậy thì bạn cũng không cần khiến họ đau lòng.
“Lâm Nghị….” lời nói của Nhạc Dương bắt đầu run rẩy, “Ngày đó cậu bị Hồ Kiến Quốc đuổi đi tôi có đứng ở gần đó trộm nhìn cậu.”
Nghe đến đó, tôi không khỏi có chút nhớ nhung, cười xúc động. Chẳng lẽ mọi người đều giống nhau, đối với bất hạnh của người khác đều có thể đứng bên cạnh thưởng thức?
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải đến để cười nhạo …mà là…”
Đồng tình.
Tôi không đợi anh ta nói ra đã đoán được câu trả lời.
“Khi đó tôi rất muốn tiên lên giúp cậu…nhưng tôi sợ cậu nhìn thấy tôi sẽ càng hận tôi. Lâm Nghị, tôi thật lòng xem cậu là bạn thân, tôi không muốn cậu hận tôi….nhưng em trai tôi cần phẫu thuật. Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà chúng tôi, cậu…xem như là giúp tôi một lần được không?”
Tôi nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Còn phải tiếp tục dây dưa cái gì đây? Không bằng cứ như trước đi, tôi không có bạn mà bản tính anh ta thực chất cũng không tệ, lại coi trọng tôi.