Brent kỳ thật là một thiếu niên không có đam mê đặc biệt gì.
Cậu không giống thiếu niên Mĩ quốc bình thường điên cuồng ham thích nơi nơi tán gái, hoặc giống một kẻ như Sawada trầm mê tiền tài.
Cũng không có sở thích cao nhã giống như viết thư pháp Trung Hoa, chơi đàn dương cầm linh tinh, hẳn là từ trước đến nay chạm đến cậu còn không chạm.
Thậm chí thói quen hút thuốc, thời điểm lúc trước bị Edward nghiêm khắc ngăn lại, đến bây giờ cũng có thể nhịn một chút liền bỏ qua.
Tóm lại, cậu là một trong những người phi thường điệu thấp* trầm mặc ít lời, nhưng lại ngầm tà ác bạo quyền, chỉ khi trước mặt Edward mới lộ ra điểm ngây thơ của thiếu niên Mĩ quốc.
(*) Loại người rất kín đáo.
Quý Thanh Vân từng ngầm đề nghị với Edward, tốt nhất nên bồi dưỡng cho Brent một ít thú vui không chuyên, tỷ dụ như: Đàn dương cầm. Như vậy cũng cho cậu có chút chuyện tốt để làm, tôi luyện tính nhẫn nại một chút, sẽ không cả ngày suy nghĩ miên man.
Edward xem như xuất phát từ lịch sự cũng gật gật đầu, nhưng không xác minh thái độ rõ ràng, cái gì cũng đều chưa cho Brent làm.
Kỳ thật Edward vẫn cho rằng, đây là một chuyện tốt.
“Người cường đại không đáng sợ, người giàu có cũng không đáng sợ, người nhân tài không có đam mê mới đáng sợ nhất.”
Edward từng nói qua như vậy.
Có lúc đang dùng bữa sáng, hắn vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Brent, thản nhiên nói:
“Cứ như vậy là tốt nhất, chỉ cần đứng bên người ta, những chuyện khác, cái gì cũng không cần làm.”
Kỳ thật Edward thực hưởng thụ vẻ mặt Brent âm u híp mắt nhìn, cảm giác cậu dùng tầm mắt truy đuổi chính mình.
Thậm chí là Brent vì hắn phát điên, những lúc đó, hắn thực cẩn thận hưởng thụ hết thảy tất cả.
Hơn nữa, Edward cũng thực thích Brent tùy thời tùy chỗ đứng bên người hắn.
Edward cái gì cũng chưa nói, cũng không tỏ vẻ thái độ, nhưng là hắn thích.
Rất thích. (Anh bá đạo quá =)))
Trong khoảng thời gian Edward không ở đây, thời điểm Brent không có gì làm liền lôi kéo Christian đánh bài tú lơ khơ, hoặc mang một chai rượu cùng thuốc lá lên ban công sân thượng quẩy chân uống rượu hút thuốc, còn không thì đến hoa viên tập trung tinh thần nhìn đám hoa hồng xinh đẹp.
Brent cứ im lặng ngây ngốc như vậy suốt một tuần, lẳng lặng chờ Edward trở về.
Nhung nhớ làm cậu lâm vào hoang mang và biếng nhác.
Bởi vì Brent yên lặng, bọn người hầu trong biệt thự nháy mắt cũng yên lặng xuống theo.
Ngày trở nên thong thả tuyệt đẹp.
Những đóa hoa cùng dòng nước trong đình viện tựa như theo năm tháng nhẹ nhàng chuyển động.
Thẳng đến cuối cùng buổi tối một ngày.
“Thiếu gia, ngài cuối cùng đã trở lại!”
Edward vừa vào cửa, liền thấy lão quản gia tựa như không khí chạy vèo đến trước mặt.
Khuôn mặt già nua đầy mồ hôi tung hoành.
“Xảy ra chuyện gì?”
Edward thâm trầm nhìn quản gia.
Lão quản gia vừa mở miệng, nước mắt liền tuôn rơi rớt xuống, ngón tay chỉ lên lầu hai nói:
“Cậu Brent, bệnh xấu kia lại tái phát! Hiện tại đang đau đến lăn lộn trên đất!…”
“Cũng may cuối cùng ngài trở lại!… Chúng ta không biết làm thế nào mới tốt…”
Nói xong, ông giơ tay áo lên lau nước mắt trên mặt.
Trong lòng vừa kinh vừa sợ — nếu Brent xảy ra chuyện gì, thiếu gia nhà ông sẽ không tha ông.
“Ân.”
Edward gật gật đầu, bước nhanh hướng cửa biệt thự đi qua.
Mọi người nhanh chóng dọc theo đường nhỏ trải đá xinh đẹp đi vào biệt thự.
Edward vừa mới đi đến đại sảnh đã nghe âm thanh này nọ từ trong phòng lầu hai truyền xuống.
Edward không vui nhíu mày, nhấc chân hướng lên lầu.
“Ân…”
Thời điểm Edward đi tới, trong phòng một mảnh hỗn loạn, Brent nằm che bụng quay cuồng trên thảm.
Bên người đều là mảnh sứ Trung Quốc sang quý.
“Brent.”
Edward lập tức đi qua, cúi thấp người đem cậu ôm dậy, gắt gao thiếp vào lòng mình, sau đó dặn dò hạ nhân:
“Đem những thứ này thu thập sạch sẽ.”
Những mảnh vụn này có khả năng sẽ làm cậu bị thương.
Edward ôm Brent nằm trên giường, lôi kéo chăn mỏng đắp lên người cậu, chính mình thì nằm bên người Brent.
“Tránh ra …”
Brent bởi vì đau đớn mà hai má trắng bệch, một tay vô lực muốn đẩy ra thân thể Edward.
Hắn đem cậu gắt gao ôm vào lòng, vuốt ve hai má cậu, bàn tay chậm rãi vuốt ve sau lưng Brent, thấp giọng nói:
“Tốt lắm.”
“Tốt lắm, thân ái, ta đã trở về.”
Nói xong, Edward nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên trán Brent.
Cả người Brent run run, sau đó nước mắt không ngừng rơi xuống, muốn dùng hai tay đẩy Edward ra:
“Đều tại ngươi… Ô ô… Đều tại ngươi… Tên khốn…”
Edward gật đầu,
“Đúng vậy, đều là lỗi của ta, đều do ta.”
“Về sau sẽ không có người dám đối với ngươi như vậy nữa, không còn ai, ta cam đoan.”
Đều là lỗi của ta.
Nếu ta quyết định giữ lấy người, đem ngươi chăm sóc tốt, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ ngươi thiện lương hay tà ác. Ta vẫn nên chăm sóc ngươi.
Brent đem đầu chôn vào bên cổ Edward, bắt đầu gào khóc, khóc trong chốc lát, cảm giác đau đớn kịch liệt cũng giảm bớt, Brent nâng lên đôi gò má tái nhợt, nhìn về phía Edward:
“Mấy ngày nay ngươi làm gì? Như thế nào bây giờ mới về?”
Edward ngay từ đầu không nói gì, chỉ vươn tay vào trong chăn, sau đó vén lên áo cậu, xòe ra bàn tay chạm vào bụng Brent. Nơi bàn tay lạnh lẽo, cùng nhiệt độ cơ thể chênh lệch rất lớn.
“Hô…”
Brent thở nhẹ một tiếng.
Nhiệt độ lòng bàn tay khiến cậu cảm thấy thực thoải mái.
Lăn lăn một buổi chiều, Brent làm hỏng không biết bao nhiêu nhiêu đồ sứ cùng vật phẩm bài trí xa xỉ, hiện tại cậu thật có chút mệt mỏi.
“Ta đi giáo huấn tên lộng thương ngươi.”
Brent chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh tư thế một chút, đem khuôn mặt áp vào ngực Edward, ánh mắt hơi nhắm lại, biểu tình mệt mỏi như là sắp ngủ, dường như nói mê nói:
“Cái tên kia?… Quentin?”
Edward gật nhẹ, xoay người đối người hầu một bên cầm lấy khăn tơ lụa, muốn đem mồ hôi trên trán cậu lau sạch.
“Ân…”
Brent hơi hơi mở mắt, nhìn thấy Edward đang vươn tay tới, cậu không kiên nhẫn né tránh, vẻ mặt quật cường đem đầu chôn vào lòng Edward, mồ hôi thấm đẫm vào trước ngực cùng tây trang của hắn.
“Thiếu gia, ngài bây giờ cần tắm rửa trước hay không? Quản gia bên kia nói lão gia phái người đem một ít công văn đến, cần ngài xem rồi duyệt một chút…”
Quản gia hỏi Edward có cần tắm trước hay không ngụ ý là do sự tình còn một đống lớn đang vội vã.
Cái khác đều là việc nhỏ.
Edward phất tay, ý bảo quản gia ra ngoài trước.
“Tốt, cứ như vậy trước lui xuống.”
Lão quản gia trung thành và tận tâm xoay người, cước bộ nhẹ nhàng lui ra ngoài, hạ nhân bưng nước ấm cùng khăn mặt cho Brent cũng im lặng đi ra.
Trong phòng lập tức trở nên yên lặng không tiếng động.
Edward cúi đầu, trên trán Brent hôn hôn vài cái.
“Brent, cùng ta đi tắm đi.”
Edward thấp giọng nói,
“Không cần…”
Hai tay Brent gắt gao ôm eo hắn.
Edward thử dịch cánh tay cậu, nhưng Brent vẫn ôm chầm không buông, đầu chôn trong lòng Edward, thì thào nói:
“Không cần, ở đây với ta đi.”
Brent hé miệng ngáp một cái, nhắm mắt, khẽ nói:
“Ngủ đi, chúng ta cùng ngủ, Edward… Ta thực tồi.”
Edward gật đầu,
“Ừ.”
“Thiếu gia… Này…”
Lúc sau, lão quản gia gõ nhẹ, đẩy cửa vào, nhìn thấy thì một trận bất đắc dĩ đứng bên giường, nhìn Brent gắt gao ôm thiếu gia nhà mình.
Nguyên lai là một thiếu niên cực kỳ dính người a.
Quản gia nghĩ rằng.
Cảm thấy cậu Brent thực khả ái nhưng làm người ta thực bất đắc dĩ.
Tại Trung quốc, thiếu niên mười ba tuổi làm lễ trưởng thành, mười bốn tuổi là có thể thành thân.
Cậu Brent đều đã mười bảy tuổi, thế nhưng còn giống đứa nhỏ như thế.
Thời điểm thiếu gia nhà mình mười bảy tuổi, đã phải ra ngoài cầu học.
Edward phất tay:
“Ngươi đem Thanh Vân đến đây đi, ta nhờ hắn bận rộn một chút.”
“Vâng.”
Quản gia cung kính xoay người, nhẹ bước lui ra.
Bọn họ cứ mặc quần áo như vậy, ngủ một đêm thẳng đến hừng đông.
“Edward, ngươi trở về khi nào?”
Vừa tỉnh lại, Brent tựa hồ quên hết mọi chuyện phát sinh đêm qua, trợn to mắt, nghi hoặc nhìn Edward trước mặt.
Edward vươn tay, đem những sợi tóc phân tán trên trán cậu triều ra sau:
“Đêm qua.”
“Tối hôm qua…? Tối hôm qua bụng ta rất đau, bất quá bây giờ đã tốt hơn nhiều, chắc ngươi còn việc vẫn chưa xong ha? Vậy ngươi đi làm đi.”
Brent thức thời ngồi dậy, nghĩ rằng Edward không giống như mình là một người rãnh rỗi.
Gia tộc hắn lớn như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm.
Tay phải Edward nắm lấy tay trái của cậu, mười ngón giao triền, mạnh dùng sức kéo Brent vào lòng mình:
“Còn muốn chạy?”
Edward cúi đầu cười, ngón tay bắt lấy cằm Brent nâng lên, đối mắt giao nhau.
Brent né tránh tầm mắt hắn:
“Ngươi làm sao vậy? Như thế thực lạ.”
“Ngươi không phải còn có chuyện phải làm sao?”
Brent nhớ rõ Edward mỗi ngày sau khi rời giường đều xử lý một ít chuyện, hoặc là việc trọng yếu trong gia tộc.
Mà không phải cùng mình ở trên giường.
“Ta đã gọi Thanh Vân lại hỗ trợ cho ta.”
Edward thản nhiên nói.
Nghiêng đi thân mình, đem Brent ôm vào ngực, ngón tay men theo đôi mi đến chiếc mũi rồi bờ môi, chậm rãi miêu tả.
Brent có chút thẹn thùng nói:
“Không phải là ta làm chậm trễ thời gian của ngươi chứ?”
Edward lắc đầu:
“Không có”
“Kia… Ngô…”
Brent vừa nói chuyện, đôi môi đã bị Edward che lấp.
Edward vói tay vào quần áo cậu, không nói một lời khiêu khích Brent.
Brent thở dốc một tiếng, tại phương diện ái tình, cậu không hề cự tuyệt mời gọi của Edward.
Cho dù tại khoảng thời gian cậu hận Edward nhất, nhưng vẫn khát vọng vuốt ve của hắn.
Cậu thích cảm giác làm tình cùng Edward.
Edward trong trường hợp này là một nam nhân truyền thống, hắn thích giữ lấy quyền chủ đạo, sau đó dựa theo ý nguyện chính mình, từng bước từng bước theo khuôn phép, không nhanh không chậm tiến hành.
Điều này làm Brent có một loại hưởng thụ kỳ diệu, bản thân giống như nhựa thông bị đọng lại trên cây, không thể động đậy.
Khi làm tình Edward ôn nhu săn sóc, mỗi lần khêu gợi như vậy làm Brent cảm thấy như phát điên, muốn ngừng mà ngừng không được.
Chỉ là nhìn khuôn mặt Edward, mỗi lần như thế đều nhịn không được miên man bất định – vô luận khuôn mặt kia khuyết thiếu biểu tình cỡ nào, cậu đều cảm thấy gợi cảm không gì sánh kịp.
Brent hé mi mắt, phát hiện khi hôn Edward vẫn mở to đôi mắt, biểu tình bình tĩnh nhìn mình.
Brent vươn tay che đi mắt hắn, sau đó hung hăng hôn lên.
“Sáng sớm đã làm loại chuyện này sao?”
Brent thở hổn hển nói, sử dụng hai chân đem quần áo trên người Edward thoát ném xuống đất, sau đó nhanh chóng xoay người, hai tay ấn lấy bả vai Edward, ngồi lên lưng hắn.
Edward gật đầu,
“Ngươi không muốn sao?” (=))) hành động biểu thị tất cả.)
Nói xong liền ngồi dậy, kéo tóc Brent, đem môi cậu thiếp lên môi mình, sau đó hai tay vịn vào vòng eo mảnh khảnh của cậu.
“Nhanh lên, hôn ta.”
Brent cởi bỏ quần áo trên người mình. Hai tay Edward vuốt ve sau lưng cậu, cúi đầu hôn lên vết thương trên người Brent.
Miệng vết thương cuối cùng vẫn để lại sẹo.
“Vù vù…”
Brent cúi đầu ngậm lấy lỗ tai hắn.
Edward nuốt một ngụm nước bọt, xoay người đem Brent đặt dưới thân.
Cậu tà tà cười, cắn mạnh một ngụm trên cổ Edward, hai chân thon dài gắt gao ôm lấy eo hắn.
Edward chống hai tay, từ trên cao nhìn chằm xuống gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy yêu dã, mái tóc đỏ thẫm tùy ý tán loạn trên giường.
“Edward…”
Brent thở hổn hển muốn hôn lên đôi môi đỏ sẫm vẫn gắt gao mím chặt.
Edward lướt qua đầu cậu, môi hơi nhếch lên, cầm trong tay một khối khăn tơ lụa bằng gấm dừng trước mặt Brent.
Tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, Brent mở to đôi mi cũng không nhìn thấy gương mặt Edward.
Xuyên thấu qua khăn gấm thuần trắng, Brent mơ mơ hồ hồ thấy hình bóng tới gần.
Sau đó là đôi môi Edward mềm mại cách một tầng khăn hôn lên môi cậu.