Brent bắt đầu khó có thể lý giải hành vi của Edward.
Tuy rằng cậu chưa bao giờ chân chính lý giải qua hắn, nhưng là lần này hoang mang đối với Edward giống y như dĩ vãng, chỉ là càng ngày càng rõ rệt.
Hiện giờ Edward giống như muốn đem những thiếu hụt ngày trước bù lại, một đoạn thời gian này, một tấc cũng không rời canh giữ bên người Brent.
Có đôi khi, Brent thậm chí có chút khó tin, mở to hai mắt, nghiêng mặt, nhìn chăm chú vào Edward vẫn không có biểu tình gì, sau đó tìm tòi nghiên cứu nói:
“Edward, ngươi hiện tại là ngươi thật sao?… Là ngươi thật sao?”
Edward chỉ là bình thường nhìn Brent liếc mắt một cái thật sâu, sau đó vươn tay sờ sờ đầu cậu:
“Không phải là ta đâu.”
“Không, không, khẳng định là ngươi.”
Brent cũng không thẹn thùng mà nhanh chóng nắm lấy bàn tay Edward, dán vào trên mặt mình:
“Chỉ có ngươi mới có biểu tình như vậy.”
Brent hì hì cười nói.
Ở sâu trong nội tâm, Edward ôn nhu săn sóc khiến cậu vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa trầm mê.
Hết thảy mọi thứ giống như trong mộng, ôn nhu thoải mái đến không thể tin được.
“Lại ăn một chút.”
Edward dùng thìa đem canh phong phú đầy dinh dưỡng đến bên môi Brent.
Brent lắc đầu.
“Không muốn ăn…”
Sau một hồi cực kỳ quy luật đau bụng, tinh thần Brent mệt mỏi bị Edward kéo dậy ăn một chút bữa tối rồi đi ngủ.
Trải qua đau đớn kéo dài, Brent luôn luôn phi thường nôn nóng, cho nên lúc sau đều không có tính nhẫn nại, không nghe lời, còn nổi lên tính tình đứa nhỏ thích đùa giỡn.
Nếu là lúc trước, Edward nhất định sẽ không chút do dự cho một bạt tay đi qua, sau đó đem Brent đi dạy bảo.
Nhưng hiện tại, Edward lại đối với Brent bao dung đến có chút quá phận, đối lập như vậy, trực tiếp làm Brent ở trước mặt Edward cực kì ngang bướng.
Edward cúi đầu tại trên mặt cậu nhẹ nhàng hôn một chút:
“Đến, ăn một ngụm cuối cùng, ăn xong chúng ta trở về đi ngủ.”
Giờ phút này Edward mặc trường sam màu xám, cúc áo cài chỉnh tề, mái tóc đen tùy ý lất phất hai bên má, ánh mắt đôi mi đều một dạng thần thái ôn hòa, một chút lãnh khốc cũng không có, hai mắt đen sâu không nhúc nhích chú ý vẻ mặt Brent.
“Không cần…”
Brent không kiên nhẫn đem cánh tay Edward đẩy ra phía sau, thân mình tựa vào trên ghế, cậu thật sự thật sự không ăn vô nữa.
“Rõ ràng lúc trước đã nói một ngụm cuối cùng, như thế nào muốn ăn nữa a, Edward, ta muốn đi ngủ.”
Brent hướng về phía trước đem thìa trên tay Edward để xuống, thả lại trên bàn, sau đó động động thân mình, triển khai hai tay gắt gao ôm cổ Edward, đầu vùi vào một bên.
Trong hơi thở phản phất hương vị thản nhiên quen thuộc trên người hắn.
Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối, đèn trong đại sảnh đều được mở, nhưng đèn chùm treo chính giữa lại không được mở lên, như vậy làm cho ánh sáng càng thêm ấm áp tuyệt đẹp.
Bọn người hầu chung quy đứng phía sau bàn ăn hầu hạ, cực kỳ giữ lễ buông hạ mi mắt, làm bộ cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa nghe được.
Trên thực tế, loại tình huống này đã không phải ngày đầu tiên gặp được, gần đây bọn họ đã tập thành thói quen, giống như tính nhẫn nại của thiếu gia.
Quả thực, bây giờ cùng dĩ vãng là hai người hoàn toàn bất đồng.
Brent thì càng ngày càng kiệt ngạo bất tuân (này giống làm nũng hơn:3), thời điểm Christian cùng bọn họ dùng cơm, xuất phát từ biểu hiện của anh lớn nên Brent còn có chút trầm ổn, thu liễm lại không ít, nhưng Christian vừa đi, Brent sẽ nhịn không được để lộ bản tính, biến đổi thành lưu manh chơi cùng Edward.
Để người khác phải cảm thán, cậu tựa hồ như đang hưởng thụ sự vui vẻ cùng Edward – dù sao ở trước mặt người khác, Edward là một nam nhân thực đáng sợ, cũng rất lãnh khốc.
“Edward, chúng ta ngủ đi, chúng ta ngủ đi ~”
Thanh âm Brent dính nị, tại trong lòng Edward cọ tới cọ lui.
Đối với sự tùy hứng của Brent, Edward cũng không sinh khí, vươn tay sờ sờ đầu cậu, gật nhẹ:
“Ừ, chúng ta có thể ngủ trước, nếu ngươi đói bụng, buổi tối có thể rời giường ăn chút gì đó.”
Brent hì hì cười.
Edward thân thủ vỗ vỗ mông cậu, Brent biểu tình sung sướng đứng lên.
“Thiếu gia, chủ gia bên kia đến nói.”
Quản gia đột nhiên bước nhanh từ ngoài cửa vào, đi đến bên người Edward, đem một tấm lụa trắng đến trên tay hắn.
Edward mở ra nhìn nhìn, sau đó quay đầu nói với Brent:
“Brent, ngươi đi ngủ trước, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Brent gật gật đầu, đi đến trước mặt Edward, ôm cổ hắn liền hôn một cái,
“Sớm trở về một chút a~”
Nói xong, Brent cất bước lên lầu, sau đó kéo cửa phòng ngủ, quăng giầy trên chân, kéo chăn liền hướng giường nằm xuống.
Quản gia cúi đầu, tại bên tai Edward không biết nói gì đó.
Edward gật gật, sau đó lên lầu thay đổi một thân quần áo, theo quản gia ra cửa.
“Lão gia nhượng ta cùng đi với ngài.”
Lão gắt gao theo sau Edward.
Edward nhíu nhíu mày:
“Ông vẫn là lưu lại bên này đi, Brent cần người chăm sóc một chút.”
“Nhưng là… Lão gia nhượng tôi phải đi theo ngài qua chủ gia bên kia, nói là có chút chuyện trọng yếu cần công đạo với tôi một chút.”
Edward đến bên cạnh xe hơi.
Bầu trời bỗng nhiên hạ một trận mưa nhỏ.
Edward ngẩng đầu, bầu trời nguyên bản là một mảnh đen huyền, giờ đây là một khoảng lam sắc, mưa bụi lất phất, tinh tế rơi trên gương mặt bình tĩnh của hắn.
Edward không vui cau mày,
“Chúng ta đi nhanh về nhanh.”
Nói xong, Edward lên xe.
Quản gia ngồi đằng trước vào ghế phó lái.
“Edward… Như thế nào trở lại nhanh như vậy?”
Edward vừa mới rời đi, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Khoảng thời gian này, trừ bỏ Edward, bình thường không có ai tự tiện vào phòng ngủ của cậu và hắn.
Brent vươn tay mở đèn trên đầu giường, sau đó đem đèn tường đều mở sáng. Cậu ngồi dậy, liền thấy một phu nhân dáng vẻ đoan trang đi đến.
“Hàn phu nhân?”
Brent hơi hơi sửng sốt, sau đó xuống giường, chỉ mặc một cái quần đùi đứng bên giường.
Hàn phu nhân hơi hơi nghiêng mặt đi, cầm khăn tay che khuất miệng.
Cô bé người hầu phía sau đỏ mặt nói:
“Cậu Brent, cậu vẫn là đem quần áo mặc vào đi, ở trước mặt nữ nhân lõa thể là không lễ phép…”
Brent tỏ vẻ lý giải gật đầu, cầm lấy quần áo trên thảm mặc vào trên người.
“Có việc gì vẫn là đi ra ngoài nói đi.”
Brent nói xong, hai tay đút vào túi quần, hướng ngoài cửa đi đến.
Hàn phu nhân đi theo xuống lầu.
“Mời ngồi.”
Brent kéo ghế, lễ phép mời Hàn phu nhân nhập tọa.
Hàn phu nhân cười gật đầu ngồi xuống, bà ngẩng mặt nhìn Brent, thiếu niên trước mắt có một gương mặt tuyệt mĩ rực rỡ, còn mang theo mị lực hấp dẫn không giống bình thường, làm người khác nhịn không được muốn nhìn xem vài vần.
Brent nhượng người hầu gác đêm trong đại sảnh cấp Hàn phu nhân một ly trà, nghiễm nhiên một bộ tư thái của chủ nhân.
“Kỳ thật, ngươi đứa nhỏ này vẫn là rất có lễ phép.”
Hàn phu nhân cười cười,
“Làm mẹ của Mạc An, ta còn thực thích ngươi.”
Trên mặt Hàn phu nhân mang theo ý cười thản nhiên, cứ chỉ hào phóng cao quý, nhưng là lơ đãng toát ra sự ngượng ngùng của phụ nữ phương Đông.
Brent nhất thời không biết làm biểu tình gì, chỉ có thể gật gật, sau đó nói:
“Edward ngược lại cảm thấy ta phi thường thô lỗ không có lễ phép. Lúc trước hắn còn thường vì chuyện này răn dạy ta.”
“Có lẽ đây là cá tính ngươi hấp dẫn nó.”
Hàn phu nhân nhẹ nhàng mà uống trà:
“Đứa nhỏ Mạc An không phải do ta nuôi lớn, nhưng dù sao cũng là ta sinh ra, ta thực hiểu tâm tư của nó. Đứa nhỏ này từ bé đã thích một người im lặng, không thích tranh cãi ầm ĩ, cũng chán ghét tiếng huyên náo, nói thật, biết Mạc An để ý ngươi, đối với ngươi dụng nhiều tâm tư ta cũng thực kinh ngạc, dù sao… Ngươi không giống loại hình Mạc An sẽ thích.”
Brent gật gật đầu:
“Ngài muốn nói cái gì?”
Hàn phu nhân nâng tay lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Brent:
“Ngươi còn nhỏ, có một số việc còn không hiểu được. Ta biết Mạc An đối với ngươi làm nhiều sự tình quá phận, hơn nữa Mạc An từ nhỏ đến lớn chưa từng để ý một người nào như vậy, cho nên… Ta hy vọng, ngươi có thể tạm thời rời khỏi Mạc An một đoạn thời gian.”
Nhìn vẻ mặt Hàn phu nhân chân thành, trên gương mặt đó có vài điểm tương tự Edward.
Trong nháy mắt, Brent như trở nên thành thục, nghiêm túc hỏi:
“Có thể cho ta lý do không?”
Hàn phu nhân gật đầu:
“Ngươi thật sự rất trẻ tuổi, tại pháp luật Mĩ quốc, ngươi còn chưa trưởng thành, có rất nhiều chuyện, nhất là chuyện đại gia tộc lớn như chúng ta, ngươi có lẽ sẽ không hiểu được.”
“Lão gia nhà ta là một người tâm ngoan thủ lạt, ngươi cho là ông ấy thật sự là một người xấu tính sao? Ngươi sai lầm rồi, lúc trước ông ấy còn cố kỵ cảm thụ của Mạc An, mới có thể đối với ngươi động gia pháp, nhưng hiện tại ông ấy đã muốn đợi không kịp, muốn đem ngươi trừ bỏ, cho ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, biến mất trong ánh mắt Mạc An.”
“Nếu không được, ông ấy sẽ không từ tủ đoạn, thậm chí sẽ uy hiếp Mạc An.”
Brent cười lạnh một tiếng:
“Edward thực yêu ta.”
“Hắn nhất định sẽ đau lòng đến chết.”
Hàn phu nhân không có phủ nhận, nhưng đối với sự tự tin của Brent vẫn cảm thấy giật mình:
“Hiện tại, lực lượng của ngươi thật quá mỏng yếu, ta không phải ác ngôn ác ngữ đem ngươi đuổi đi, nhưng là, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi bây giờ quá nhỏ bé.
Rất nhanh ngươi sẽ là một người nam nhân, ngươi có thể cùng Mạc An sóng vai đứng chung một chỗ, mà không phải bị Mạc An dưỡng ở nhà, được bảo hộ? Có lẽ một ngày nào đó Mạc An sẽ có sơ suất?”
Brent cúi đầu không nói lời nào, vẻ mặt đạm mạc, nhưng cũng không để cho người khác cảm nhận là cậu sinh khí.
Hàn phu nhân nói tiếp:
“Mạc An giữ ngươi cũng thật chặt, cơ hồ rất nhiều chuyện trong gia tộc đều buông tay mặc kệ, lão gia thật là nhịn không được, cho nên ta cảm thấy, ngươi tốt nhất có thể rời đi một đoạn thời gian, nghiêm túc suy nghĩ một chút, xem xem tương lai chính mình là phải đi đường nào…”
“Dù sao, ngươi cũng là một thiếu niên a…”
Brent ngẩng đầu, nhìn Hàn phu nhân liếc mắt, một câu cũng không nói, đẩy ghế, xoay người hướng bên ngoài đi ra, thân ảnh thon dài nhanh chóng dung nhập trong bóng đêm đen tối.
Hàn phu nhân long long ống tay áo, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào gương mặt có chút giảo hoạt, hai mắt nàng ôn nhu nhìn về phía bầu trời một mảnh thâm trầm.
“Thiếu gia ngài trở về sớm như vậy?”
Brent đứng trong hoa viên đen tối, mặt không thay đổi nhìn về phía ngọn đèn yếu ớt ngoài biệt thự.
Edward mặc âu phục màu đen đi vào cửa chính, sau đó bước nhanh vào đại sảnh, thời điểm đi được một nửa thì bắt gặp Hàn phu nhân chuẩn bị rời đi, cùng cô hầu nhỏ đứng phía sau cầm dù.
“Mẫu thân, Brent đâu?”
Edward đầu tiên là lễ phép cúi đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Hàn phu nhân.
Trước vẻ mặt lãnh khốc của Edward, Hàn phu nhân ôn nhu cười nói:
“Mạc An, ta cùng đứa nhỏ kia nói chuyện qua, cậu ấy đã muốn quyết định rời khỏi nơi này.”
Biểu tình Edward không nói ra là cảm giác gì, cặp mắt hắn đen sâu như đáy hồ nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Hàn phu nhân, trên mặt không chút biểu tình.
Bầu trời mưa nhỏ lớn dần, rồi lại mưa vừa, làm ướt tóc Edward, mái tóc hắn luôn luôn chỉnh tề giờ đây thấm đượm nước mưa làm nên một mảng lập lòe sáng bóng, những sợi tóc tùy ý hỗn loạn, làm thành một xúc cảm khó gặp.
Edward vẫn như trước lễ phép cúi đầu với Hàn phu nhân:
“Mẫu thân, trời mưa lớn, ngài trước về nhà nghỉ ngơi, đừng làm cho phụ thân lo lắng, con thật sự có chút mệt mỏi, sẽ không tiễn ngài.”
Hàn phu nhân tỏ vẻ lý giải cười cười:
“Mạc An, con cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, liền nhìn thoáng qua Edward, một bên cùng cô hầu hướng cửa xe hơi đi tới.
Thanh âm xe hơi xa dần truyền đến.
Edward không có xoay người, chỉ là ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô số hạt mưa từ thiên không đổ xuống, thản nhiên nói:
“Trời mưa.”
Kỳ thực ta cực thích ngày mưa, tối tăm, trầm mặc, tịch liêu.
Nhưng trận mưa này – NewYork năm 1917, tựa hồ như tưới vào trái tim ta.
Để những năm tháng về sau, mỗi một ngày mưa đều vô pháp phai mờ, thật sâu mà chán ghét.
Brent đứng trong hoa viên đêm tối xòe tay không thấy được năm ngón, cậu một tay đỡ lấy thân cây, ngơ ngác nhìn Edward đứng trên con đường mòn, nước mắt trên mặt bị nước mưa băng lãnh gột sạch, cả người lãnh lẽo, tay chân run lên.
Edward, ta nghĩ ta có thể lập tức rời đi, nhưng là đi tìm chết.
Ta không muốn bất luận kẻ nào thương tổn tôn nghiêm của ngươi, bao gồm phụ mẫu ngươi.
Bởi vì, tôn nghiêm của ngươi, chính là sinh mệnh của ta.
Mưa càng rơi càng lớn, giống như hành động của một con mèo nhỏ từ đâu nhảy xuống, sau đó tại dòng nước chảy xiết lưu lại động tĩnh cả đời khó quên.
Brent đứng trên cây cầu, nhìn dòng nước chảy mạnh trên sông, nước sông thâm thúy bị ánh đèn hai bên bờ chiếu rọi, giống như đôi mắt Edward, không có một chút manh mối để cho người có thể phỏng đoán.
Brent ngồi bên bờ sông, một chút một chút lôi kéo cỏ xanh bên bờ.
Đằng sau ban ngày ồn ào náo động là thành thị im lặng lui bước sau màn đêm, bọn họ chưa mạnh mẽ, cho nên, chỉ có thể tại nơi hoa lệ này tận tình cô đơn.
Hạt mưa như dùng hết sức lực một đời, nện lên nền đất đã ướt lạnh từ lâu.
Phía sau vang lên thanh âm xe hơi đi tới, Brent quay sang, thấy ánh đèn xe chiếu vào màn mưa dày đặc.
Brent nheo mắt lại, đứng lên.
Kỳ thật ngày đó thanh âm tiếng mưa lớn đến dọa người, sau lại có người oán giận nói, trời mưa lớn quá, bể cá trong phòng khách nhà mình ngã đến nát bét, cho nên không có nghe thấy.
Nhưng Brent rõ ràng nhớ rõ, một khắc kia, hết thảy mọi thứ đều yên tĩnh không tiếng động.
Edward mặc tây trang chỉnh tề đẩy cửa xe đi xuống, bước vào màn mưa, nhìn chăm chú về phía Brent:
“Trở về.”
“Mặc kệ bọn họ nói cái gì, trở về. Brent.”
Brent tựa hồ không có nghe thấy lời nói Edward, chỉ là cười:
“Edward, ngươi biết không? Ta chưa từng nói cho ngươi, kỳ thực ta không biết bơi.”
“Cho nên ta đứng ở bờ sông này, ngươi hẳn là sợ hãi, đúng không?… Edward, ngươi sẽ sợ hãi? Có thể không?”
Edward chớp mi, lạnh lùng nói:
“Trở về, nhanh lên!”
Ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc, tuy rằng Edward không có biểu tình gì, nhưng Brent cảm thấy, đây là ngữ khí Edward nghiêm khắc nhất, tựa hồ lời lẽ này làm trái tim cậu như đình trệ.
Brent ôm đầu, một bên khóc một bên lắc đầu nói:
“Edward, ngươi đừng làm ta sợ… Ô ô ô… Ngươi khẳng định sẽ lại đánh ta, đúng không? Đúng không… Ta không quay về, ta không cần…”
Edward đi về phía trước một bước, nhưng giống như không dám đến gần, chỉ lắc đầu nói:
“Không, sẽ không, thân ái, trở về, ta vẫn yêu ngươi.”
“Mau trở về.”
Brent đầu tiên sửng sốt, sau đó tê tâm liệt phế lớn tiếng khóc lên, sau khi khóc xong, cậu ngẩng đầu, mái tóc hồng sắc dán trên trán, có vẻ phi thường suy sụp cùng tuyệt vọng, biểu tình cũng dị thường băng lãnh,
“Edward, quên ta đi.”
“Ta thật sự không xứng với ngươi, ta cảm thấy, hình như là mình đang nằm mơ. Quên ta đi.”
Nói xong, Brent xoay ngươi nhảy vào dòng nước đang chảy mạnh.
“Brent!”
Ngay trước một giây trôi đi, Brent chưa từng thấy biểu tình của Edward như vậy.
Edward, ánh mắt của ngươi, ta suốt đời cũng không thể thoát được, cho nên, ta chỉ có thể đắm chìm trong nước mà chết đi.
Nước sông chảy mạnh cực kỳ, cường hãn giống như vận mệnh, sở hữu hết thảy trong đó, giây lát lướt qua, hóa thành bọt biển, bị cuốn vào, xoay tròn, xoay tròn, sau đó tiêu vong, không thấy một chút bóng dáng.
Edward đứng bên bờ sông, ngây người một hồi mới bỗng nhiên phát hiện, hết mưa rồi, tất cả đều biến mất vô tung.
Edward ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời không sắc, thảm đạm quyết tuyệt.
Như là một trường bào hoa lệ bị xé rách.
Edward nhắm lại hai mắt.
Từ ngày đó nhắm lại hai mắt, từ nay về sau, ta cũng chỉ tồn tại trong bóng đêm đơn độc.
Edward vận dụng hết tất cả thế lực trên dưới có thể tại hai bờ sông tìm kiếm, tìm một tháng ròng, nhưng là, hoàn toàn không có kết quả.
“Chú Edward, anh trai đi nơi nào?”
Buổi tối một ngày, Christian rốt cục nhịn không được gõ cửa thư phòng Edward, tiếp đó đi vào hỏi.
Đưa lưng về phía cửa phòng, Christian thấy Edward mặc trường sam màu tro đang nhìn một tập văn kiện trước mắt không nói lời nào.
“Khụ khụ…”
Gần nhất thân thể Edward cũng không quá tốt, trước khi nói chuyện không tự giác nhẹ ho hai tiếng.
“Lại đây, Christian.”
Edward vẫy tay, ý bảo Christian ngồi trên sopha kế bàn làm việc.
Cô bé gật đầu, thân thể có chút cứng ngắc đi qua, cô bé càng ngày càng sợ vẻ nghiêm túc của Edward.
Lúc trước một đoạn thời gian anh trai ở đây, nơi này còn hoàn hảo một chút, từ khi anh trai đi rồi, chú Edward càng ngày càng lãnh khốc vô tình, không giống một người sinh động bình thường.
Christian tim đập không yên ngồi xuống, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của Edward.
“Vì sao lại hỏi vấn đề này.”
Edward cầm tách trà trong tay, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Christian ngập ngừng nói:
“Dù sao cũng là anh trai ta, ta đã thật lâu không thấy, ta rất muốn anh trai… Ta rất muốn Brent.”
Edward gật đầu, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Anh trai có một số việc phải đi làm, hiện tại không có thời gian trở về.”
“Bất quá, Brent sẽ trở về, không cần lo lắng.”
Christian thở nhẹ một hơi, dường như oán giận nói:
“Anh ấy hai năm trước nói có chuyện, vừa đi chính là hai năm, thật là, không biết lần này lại muốn đi bao lâu…”
“Sẽ không lâu.”
Edward lạnh lùng liếc nhìn cô bé,
“Việc này Christian không cần hỏi, chỉ cần chăm chỉ đọc sách, cái khác không cần hỏi đến.”
Christian thấy ánh mắt Edward liền hoảng sợ, cúi đầu không dám ngẩng mặt, thấp giọng nói:
“Ta đã biết, chú Edward.”
Edward lại ho khan vài tiếng, sau đó phất tay nói:
“Hiện tại trở về ngủ đi.”
“Đã biết, chú Edward.”
Nói xong, Christian vội vàng đứng dậy bước nhanh ra thư phòng, sau đó thực cẩn thận đem cửa đóng lại.
Thời điểm đóng cửa, Christian nhìn thân mình Edward tựa về phía sau, thân hình gầy yếu vẫn như trước không chút biểu tình, Christian bắt đầu tưởng niệm anh trai luôn ôn nhu săn sóc cô bé.
“Thiếu gia, trời đã muộn rồi, ngài nên nghỉ ngơi.”
Lão quản gia cúi hạ lưng, đứng bên người Edward, thấp giọng nhắc nhở hắn,
“Thiếu gia, đã là giờ tý rồi.” (11g-1g sáng)
Edward lắc đầu, phất tay ý bảo lão đi xuống,
“Mệt mỏi ta sẽ tự nhiên đi ngủ. Ông lui xuống trước đi.”
Sự tình của Brent không có mấy người biết.
Chủ gia bên kia cũng không biết.
Edward đem chuyện này giấu diếm thật cẩn thận.
Biết đến cũng chỉ có lão quản gia và Edward.
“Ngài nhớ rõ nghỉ ngơi sớm một chút a… Thân thể quan trọng hơn…”
Nói xong, ông xoay người đi xuống, nhẹ nhàng đóng cửa. Vừa rời đi, nháy mắt ông rơi lệ, cầm ống tay áo không ngừng gạt nước mắt.
Edward nâng tay đem ngọn đèn tắt đi, nheo lại ánh mắt, nhìn thật sâu bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, một mình ngồi trong màn đêm.
Ngồi hồi lâu mới chậm rãi chống chân đứng dậy, chậm rãi hướng cửa đi đến.
“Thiếu gia, ngài muốn nghỉ ngơi?”
Lão quản gia vẫn như trước canh ở cửa, thấy Edward đi ra, vội vàng đem nước mắt lau sạch sẽ.
Edward gật đầu, dọc theo hành lang đi đến phòng ngủ.