Tất cả mọi người trong Hàn gia đều biết, buổi tối ngày đó, thời điểm đại thiếu gia Hàn Mạc An trở về là nắm tay Brent từ cửa lớn đi vào.
Không ai hiểu được, Brent hai năm trước không có tin tức như thế nào lại đột nhiên trở về, hơn nữa còn được đại thiếu gia quang minh chính đại từ cửa lớn dẫn vào.
Chuyện lúc trước, mọi người ít nhiều cũng biết chút đỉnh, nhất là, trước đó Brent đã làm người thị tẩm bên cạnh đại thiếu gia ở bên biệt thự ngài ấy.
“Thật là thủ đoạn a.”
Thời điểm đó rất nhiều người ngầm thảo luận đều nói như vậy.
Hàn gia nhiều năm qua, bồi dưỡng không ít người thị tẩm, nhưng là đến ngày đại hôn của thiếu gia, những người thị tẩm đều phải rời đi, rời đi bên người thiếu gia.
Trong lịch sử Hàn gia, chưa bao giờ xuất hiện người nào thị tẩm có thể lưu lại lâu như vậy.
Nhưng, cậu Brent này, cố tình bên người Hàn thiếu gia, hơn nữa còn quang minh chính đại ở chung, được thiếu gia luôn luôn lãnh khốc tự mình dẫn qua cửa lớn Hàn gia.
Những năm gần đây, bên người thiếu gia không có bóng dáng người phụ nữ nào, cậu ấy còn cố tình ổn định như thế, ở tại chỗ này.
Người hầu bên cạnh thiếu gia người ta nói, Hàn đại thiếu gia đối với cậu ấy thật không phải dung túng cùng sủng ái bình thường.
Có thể thấy được, cậu ấy là một người rất lợi hại.
“Edward, thời điểm hạ nhân của ngươi thấy ta, cứ giống như thấy quỷ, thật là…”
Brent hai tay khoanh trước ngực, đứng kế bên Edward, ngữ khí ai oán nói.
Edward ngồi trước bàn làm việc phê duyệt văn kiện chỉ là gật gật đầu, không nói gì, ánh mắt như trước nhìn chăm chú vào giấy tờ trên tay mình.
“Này! Edward, bọn họ đây là muốn gì nha?! Ngươi nói một chút ~”
Brent tỏ vẻ không hiểu, nhất là bọn hạ nhân này vừa thấy cậu đi tới, mặc kệ đang làm chuyện gì, đều lập tức cúi đầu đứng hai bên, miệng nhỏ giọng nói gì đó cùng nhau, dọa chết người.
Không ai có thể bình thường nói chuyện, ngay cả những người lúc trước thường cùng Brent nói cũng đều không ngừng cúi đầu khom lưng.
Brent thở phì phì đứng nơi đó, thấy Edward hết sức chuyên chú nhìn văn kiện trong tay, rõ ràng cúi thấp eo, từ phía sau ôm cổ Edward, hai má không ngừng cọ xát trên mặt hắn,
“Edward, ngươi nói, có phải bọn họ chán ghét ta không a?”
Edward lắc đầu,
“Bọn họ cảm thấy ngươi chính là chủ mẫu trong nhà chúng ta, cho nên mới đối với ngươi tỏ vẻ tôn kính.”
“Chủ mẫu? Có ý gì?”
Edward thản nhiên nói:
“Ý là nữ chủ nhân.”
Brent mạnh đỏ mặt, vươn tay đánh Edward một cái:
“Nữ chủ nhân?… Ta mới không phải nữ chủ nhân!”
Edward thản nhiên cười cười:
“Ngươi là vợ của ta, cho nên, ngươi đương nhiên là nữ chủ nhân Hàn gia.”
Edward không có nói cho Brent, đoạn thời gian cậu ở cùng hắn, Hàn Dục Tú tức đến thở hổn hển la to.
Khi ấy hắn chỉ thủ lễ xoay người đứng đó, cái gì cũng không nói.
Hàn Dục Tú rống lên nữa ngày, phát hiện đứa con mình chỉ im lặng, miệng cũng không mở một chút.
“Hàn Mạc An, ngươi nói, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!”
Hàn Dục Tú giận dữ chỉ vào Edward rống lên.
Edward mặt không chút đổi nhìn ông, chỉ nói một câu:
“Phụ thân, hài nhi xem cậu ấy là thê tử mà đối đãi.”
“Chúng ta chính là phu thê.”
“Ngươi…! Đồ bất hiếu!”
Hàn Dục Tú tức sùi bọt mép lại chỉ vào mặt Edward mắng to, vươn tay đập nát không ít bình hoa sứ trân quý, đem mọi thứ trong phòng biến thành loạn thất bát tao. Hàn phu nhân ngược lại không nói được một lời ngồi bên cạnh Hàn Dục Tú.
“Tốt tốt tốt…”
Hàn Dục Tú nhất thời bị tức đến không nói nên lời.
Ông còn có thể thế nào, Hàn gia từ một năm rưỡi trước đã bị Edward chưởng quản, hiện tại thực quyền không ở trên tay ông, ông cái gì cũng không làm được.
Hiện tại Hàn gia là của đứa con ông Hàn Mạc An, chứ không phải của Hàn Dục Tú.
Hết thảy mọi thứ đều nằm trong tay Hàn Mạc An.
Kỳ thật đứa con nhà ông vẫn rất hiếu đạo, sau khi nắm giữ mọi thứ, đối với ông vẫn như trước tất cung tất kính. Nếu Mạc An là một đứa không tốt, sau khi cầm quyền sẽ lập tức trở mặt không nhận người, đem mọi người trước hết đuổi đi.
Trong lịch sử Hàn gia đều đã xuất hiện qua.
“Pháp chế tổ tông đặt đâu! Chẳng lẽ ngươi ngươi muốn trái với pháp chế đã định? Cậu ta ngay từ đầu là người thị tẩm, nhiều nhất chỉ có thể làm lẻ! Không thể làm chính a!”
Không có biện pháp, bị tức đến giơ chân, Hàn Dục Tú đành đem pháp chế tổ tông ra.
Kỳ thật, bản thân ông ngược lại rất ít khi đề cập đến pháp chế, nhưng là lần này thật sự không có biện pháp.
“Phụ thân, quy củ đều là người định.”
“Con muốn chính thức đưa cậu ấy vào cửa.”
“Bính…!”
Hàn Dục Tú cầm vật phẩm trong tay liền ném vào đầu Edward.
Hắn không né cũng không động, vẫn như trước quy củ đứng nơi đó, máu tươi từ trên trán chảy xuống, sau đó tích hai bên má.
“Mạc An… Mạc An!”
Hàn phu nhân khẩn trương chạy đến ôm lấy Edward khóc thất thanh, đau lòng muốn chết, bà một bên khóc một bên hung tợn la to:
“Hàn Dục Tú, ngươi lão này! Ngươi nếu thật sự đem Mạc An làm ra hư hại gì, lão nương hôm nay liều mạng với ngươi!” (=)))
Hàn phu nhân từ trước khi vào cửa Hàn gia tính tình vẫn luôn nóng nảy, chuyện này kỳ thật trong lòng Hàn Dục Tú rất rõ ràng, nhưng bởi vì thân phận là chủ mẫu, Hàn phu nhân vẫn thực thu liễm.
Thấy đứa con bảo bối của mình bị thương, Hàn phu nhân luôn không ngừng kiềm chế, nay bao nhiêu đại hỏa đều phát ra rồi.
Kỳ thật nàng căn bản không sợ lão Hàn Dục Tú ương ngạnh này.
Hàn Dục Tú sửng sốt, thấy phu nhân nhà mình âu yếm bấy lâu khóc thành bộ dạng này, ngay cả lời nói nhiều năm nay chưa nói đều vội vàng khuyên giải:
“Được rồi được rồi… Phu nhân, trăm ngàn đừng giận! Đều là lỗi của vi phu, theo Mạc An đi thôi, tất cả đều theo Mạc An đi…”
“Con cảm ơn phụ thân thành toàn.”
Nghe thấy những lời này, Edward lập tức quỳ xuống trước người Hàn Dục Tú cứ như vậy dập đầu.
Hàn Dục Tú trợn mắt há mồm nhìn đứa con quỳ trên mặt đất, những lời muốn nói đều vô pháp mở miệng.
Hàn phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Dục Tú liếc mắt:
“Hàn Dục Tú, nếu Mạc An bị cái gì, xem ta có giết chết ngươi không!”
Hàn Dục Tú long long tay áo, đứng một bên, mở miệng rồi khép miệng, nói không ra lời.
Ông cảm thấy chính mình đã muốn trở thành một lão cáo già, cả đời này chưa từng thua ai, cũng chưa bao giờ bị người tính kế.
Hàn Dục Tú híp mắt, nhìn về đứa con của mình.
Kỳ thật, lòng dạ chân chính thâm sâu, hẳn là đứa nhỏ Mạc An này mới đúng. Bình thường tao nhã, cung kính, luôn luôn thủ lễ, không giống những công tử bình thường, chỉ lo ăn chơi đàng điếm, lưu luyến yên hoa liễu hạng, chỉ lo quy củ làm tốt sự tình của mình.
Nhưng một khi đã quyết định làm chuyện gì, liền tính là lão tử Hoàng đế cũng không có khả năng thay đổi quyết định của Mạc An, hơn nữa, đứa con này của ông còn tâm ngoan thủ lạt, đa mưu túc trí.
Chính mình còn không phải gặp hạn?
“Aiz…”
Hàn Dục Tú thở dài một hơi, vẫy vẫy tay áo, đứa nhỏ này, quả nhiên không phải người bình thường có thể nhìn thấu được.
“Này, Edward, ngươi cũng đừng nói với Christian những lời này, cô bé sẽ bị dọa.”
Brent vươn tay kéo kéo tóc Edward.
Edward buông bút máy, bắt đầu thu thập gì đó trên bàn,
“Christian rất nhanh sẽ đến ký túc xá của trường để học, cô bé cái gì cũng sẽ không biết.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, tuy rằng sớm muộn gì Christian cũng sẽ biết, nhưng ta vẫn hy vọng nàng đừng sớm biết những việc đáng sợ này…. ~!”
Brent cố ý làm vẻ sợ hãi nói.
Edward nhíu mày:
“Đáng sợ sao.”
Brent gật đầu, loan hạ eo, hai tay ôm cổ Edward, miệng cắn cắn tai hắn,
“Chẳng lẽ không đúng sao? Chú Edward… Ngươi đối với ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi đều quên? Khi đó, ta còn là đứa nhỏ…”
Brent bên tai hắn thổi nhẹ một hơi,
“Hô – chú Edward…”
Edward gắt gao nắm lấy tay vịn bên ghế, biểu tình nghiêm túc đứng lên.
“Đừng nghiêm túc như vậy ~ chú ~”
Thời điểm lúc trước không biết, Brent thật sự sợ hãi thời khắc Edward không có biểu tình gì.
Nhưng bây giờ, mỗi khi nhìn thấy gương mặt tuyệt đỉnh này trưng ra biểu cảm, cậu sẽ nhịn không được có những ý nghĩ kỳ quái.
Kỳ thật bọn họ trong lúc đó, luôn là Brent chủ động.
Cho dù thời gian hai người sống chung không nói gì nhưng Edward vẫn luôn hiểu được, Brent luôn làm một chút sự tình không giống mọi người.
Brent vươn tay sờ loạn trên người Edward.
“Đừng nhúc nhích.”
Edward đè lại những ngón tay đang rục rịch của Brent, ánh mắt tối đen nhìn thật sâu vào cậu.
“Hôn ta!”
Edward nghiêng thân, tránh thoát đôi môi Brent. Tại thời điểm Brent oán giận, vươn tay tắt đèn.
“A…!”
Brent sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Thích không.”
Edward thấp giọng nói.
“A ~… Ưm, thích!”
… Trong thư phòng truyền đến những tiếng vang không hiểu.
Lão quản gia ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cúi đầu long long tay áo.