Ngã Ái Biến Thái

Chương 24



“Ngươi muốn làm cái gì….Biện Quang, ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra, bắt cóc là phạm tội…” Bị khiêng trên vai Biện Quang, Biện Thái cả người chỉ có thể mở miệng kháng nghị thôi.

“Ô….”

Biện Quang một cái đánh lên bờ mông đã bị xâm phạm qua, tùy tay cầm lấy nắp đậy chai rượu vang trên bàn bịt kín lại mông Biện Thái, thực biến thái mà đẩy vào, tay kia lại cầm lên chai rượu vang.

“Ngươi đem cái gì cắm vào a…. Ngươi này biến thái….Lấy ra….” Tiểu huyệt mới vừa bị khai phá liền dễ dàng ngậm lấy dị vật.

“Lá gan lớn lắm. Dám hô thẳng tên của ta, đại ca đối với ngươi rất hảo cho nên ngươi liền quên thân phận của mình phải không, dám lặp lại lần nữa ta cắm nguyên cái này vô trong!” Biện Quang lấy chai rượu vang đem đến trước mặt hắn.

Biện Thái ngậm miệng lại. Kia chai rượu trong tay y thật lớn a, thật có thể cắm vào sao chứ? Chỉ sợ sẽ đâm vào trong ruột mất, mà y lại dám hạ lưu vô sỉ biến thái còn dám làm như vậy ư?

Biện Thái lần đầu tiên rời nơi đã nhốt hắn một tuần. Căn biệt thự này nằm ngay vách núi, phía dưới chính là biển cả mênh mông. Một hồ ôn tuyền được xây ở vách đá, quanh năm không ngừng tỏa nhiệt bốc hơi nghi ngút.

“Nơi này chính là sơn trang nghỉ hè của tam huynh đệ chúng ta, nơi này từ đỉnh núi xuống dưới chân núi cũng đều là gia sản của Biện gia, tuyệt đối không có khả năng có người khác tiến vào cho nên ngươi yên tâm đi, không có người khác nhìn ngươi *** đâu.” Biện Quang biết Biện Thái đang bất an a. Biện Thái tiểu đệ đệ của bọn họ tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn cởi mở, nhưng thật ra chính là rất bảo thủ nga.

Biện Thái vừa nghe xong liền trắng cả mặt, biết  được dù hắn có đào tẩu cũng đâu thể nào chạy trốn được bọn họ, càng không có thể sẽ có người đến cứu hắn đâu.

“Các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì a, ta thừa nhận ngày đó đi nhầm phòng là ta không đúng, ta cũng đã trả giá rất thảm rồi còn gì. Ta không thừa nhận là vì lấy mặt mũi mọi người ra mà suy nghĩ thôi, ta không muốn ngoại nhân cho rằng chúng ta huynh đệ tương gian, đối với ai cũng không hảo đi.”

Biện Quang đưa hắn đến bên ôn tuyền, một bên nhìn hắn, bắt đầu cởi quần áo ra.

Tam huynh đệ này chỉ có Biện Quang là có mái tóc dài, này càng làm cho khuôn mặt kia trở nên mỹ diễm thật nhiều.

Như vậy một vị huynh đệ tuyệt thế giai nhân ở trước mặt hắn thoát y. Nếu đổi thành người bình thường thì hẳn nhiên sẽ nổi lên thú tính đi, nhưng là hắn đang mông gắn nút chai a, cho nên liền được nhắc nhở mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn lui a lui, nhắm thẳng phía sau mà lui, bỗng nhiên mới vừa cong chân thì cả người đều đã nằm trong ôn tuyền kia rồi, hai tay hắn ở trong nước liên tục giãy dụa.

Hắn sẽ không muốn chết chìm a! Chẳng lẽ hắn thế mà lại biến thành kẻ chết chìm ngu ngốc mông gắn nắp chai sao chứ?

“Ngươi là đang làm trò hề hả?”

Biện Quang bắt lấy nam nhân đang chìm trong nước.

Biện Thái tự nhiên phản xạ liền leo lên trên người nam nhân, hai tay ôm chặt lấy cổ Biện Quang.

“Ta không có biết bơi đâu! Tam ca ngươi đừng nháo nữa, mau thả ta đi đi! Bằng không ta liền hét to….”

“Ngươi kêu thủng yết hầu cũng không có ai đến cứu ngươi đâu.” Y cố ý đứng ở chỗ sâu nhất làm cho hai người đều bị nước bao phủ lấy.

Này ôn tuyền thực sự rất lớn nhưng lại nông, nếu lấy thước ra đo bất quá sâu cũng chỉ độ hai thước là cùng, ai muốn chết đuối ở đây cũng không có khả năng đi, bởi đi chỗ nào đầu cũng là nổi lên trên a.

Đi hai bước là có thể lên rồi, chỉ là Biện Thái của chúng ta ở trong nước quá sợ hãi mà không nghĩ đến điểm đó thôi.

Ở trong nước Biện Quang cũng không quên chơi đùa Biện Thái a, y một đôi tay không ngừng ở trên cơ thể hắn sờ a sờ.

Biện Thái bị dọa sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc Biện Quang cũng hảo tâm để cho hắn tiến lên trên bờ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.