Biện gia tam huynh đệ vẻ mặt yên lặng không có chút thay đổi.
Biện phụ mẫu đã sớm ngã nhào vào trong lòng tam huynh đệ Biện gia mà khóc lớn, bọn họ không thể tin được thằng con trai mình đồng da sắt của mình nhưng lại đột tử ngoài đường như vậy đâu.
“Các ngươi không phải đã thề sẽ bảo về Thái nhi sao, nói a! Vì cái gì lại phát sinh loại chuyện này chứ?” Thái nhã nắm chặt quần áo Biện Hỏa, “Là ngươi nói nguyện ý dùng cả đời của ngươi, đem cho Thái Thái cuộc sống tốt nhất cho nên ta mới đáp ứng… Sớm biết ta đã ngăn cản không cho nó rơi vào mấy loại chuyện này, có lẽ nó cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay….” Mẫu thân mất đi nhi tử, có gì đau thương hơn chứ.
“Nhã, ngươi đừng mắng Hỏa nhi nữa, con đã không thể sống lại, chúng ta hiện tại phải thay Thái nhi tìm lại công đạo.”
Biện lão gia vốn cũng không nguyện tin Biện Thái con trai mình đã chết đâu. Lão lúc trước có đi coi thầy về số mạng hắn a, thầy nói hắn cả đời này nhất định sẽ có quý nhân làm bạn, có mệnh phú quý suốt đời a. Lão hiện tại là muốn đi lật đổ sạp coi bói của lão thầy kia a.
“Ta nhất định diệt cái đám bang phái dám ra đường đấu đá kia.” Biện Quang ngoại trừ đau thương thì càng có thêm nhiều hung tàn hận kính. Y vạn lần không nghĩ đến kia đề đề trân quý của bọn họ tự dưng lại vô tình bị bọn đầu đường xó chợ tranh đấu gì đó mà bị lạc đạn bắn trúng, lại còn chết ở ngoài đường. Y như thế nào cũng không nghĩ đến nổi.
Tính tình Biện Thái bất quá cũng chỉ là đơn thuần dùng lý do trốn nhà ra đi để ra đường chơi đùa, nhưng kết cục lại biến thành một cái xác trong nhà xác.
Vì thế cho nên Biện gia huynh đệ vận dụng áp lực lên tập đoàn tài chính cùng nhân lực khiến cho chính phủ cùng các cục cảnh sát phải toàn lực càn quét trị an tất thảy các địa phương, thậm chí còn làm cho hắc đạo im hơi lặng tiếng không còn đường mà hoạt động nữa.
Nguyên bản sau khi tam huynh đệ Biện gia quen biết Biện Thái thì nhân tính có tăng lên, nhưng mà bởi vì bọn họ mất đi Biện Thái, bọn họ liền trở về giống như ngày trước, mặc kệ là đối với nhân viên hay bất kì ai, ai bọn họ cũng chẳng thèm thương hại.
Đại ca Biện Hỏa trầm mê vào công tác, không ngừng thôn tính làm các tập đoàn nhỏ trên thế giới vừa nghe đến danh tự Biện Hỏa liền sẽ sợ hãi giống như nằm phải ác mộng vậy. Càng miễn nói tới nhân công của Biện Để, nếu không chịu nổi áp lực liền ngay cả nhảy từ lầu ba mươi xuống cũng là thỉnh thoảng thường nghe tới.
Mà tam ca Biện Quang nguyên bản liền bạo phát tính tình tàn bạ của mình, ngày càng thêm xấu, nếu không phải có người đến gây chuyện thì cũng là y đi gây với người ta. (ta chém T^T)
Biện Kháng thì xem là người có tình hình bình thường nhất trong ba người đi. Y vẫn giống như xưa trước khi quen Biện Thái, chính là đi tán gái, đùa bỡn tình yêu của người khác, càng thêm vô tình đùa giỡn cả tâm của thiếu nam lẫn thiếu nữ. Nhưng mà y thường nửa đêm bừng tỉnh nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Người ngoài ai nhìn vào cũng bảo Biện gia cũng sớm muốn thành điên gia rồi, người lớn không nói, ngay cả đôi song sinh mới hơn một tuổi cũng đều muốn âm trầm giống như quái nhân.
Người hầu của Biện gia từng người từng người một chào giã từ Biện gia, cuối cùng ở lại trong dinh thự chỉ còn lại một quản gia duy nhất. Về vệ sinh nhà cửa thì có thể tùy thời gọi người giúp việc theo giờ, ba bữa thì gọi từ ngoài mang tới, nhưng mà hai tiểu hài tử thì lại rất cần được chiếu cố a.
Người đến xin việc ở Biện gia, chả có mấy ai.
Trừ bỏ vị trước mắt có làn da ngăm đen giống than, còn có một kiểu đầu xù rối tung bay, tự xưng mình là một đại thúc bốn mươi tuổi rồi, nhìn bộ dạng bình thường nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời.
“Ngươi xác định muốn làm bảo mẫu của hai tiểu thiếu gia?” Không phải lão muốn hoài nghi, mà là một đại nam nhân làm sao chịu thiệt trở thành bà vú của trẻ con chứ.
“Đương nhiên nha, tiểu hài tử không chịu ăn cơm, quậy phá, một khi đã dưới tay ta thì liền như cẩu ngay cả làm gì cũng không dám loạn đâu!” Nam nhân thanh âm mang theo ý tứ nồng hậu lắm.
Quản gia tiên sinh nhíu nhíu mày.
“Kim Đến Đại a …. nhưng mà ngươi đã nghĩ kỹ chưa… Làm bảo mẫu của thiếu chủ mệt lắm đó.” Chẳng những bộ dạng tục mà tên cũng tục, lại còn đến muốn làm bảo mẫu, lão quản gia thật muốn nói, người tiếp theo đi!
“A bá à! Yên tâm đi! Khó thế nào cũng có thể vượt qua a, người chỉ ngồi hoa sen lướt gió khinh người tầm thường, bất quá bọn người đó có cái gì hảo vinh quang a!” (khụ, ta tạm edit vậy đó T^T)
“Nói hay lắm, nhưng ngươi phải nhớ kỹ trăm vạn lần ở trước mặt ba vị chủ nhân thì không được biểu hiện ngu xuẩn, nên tránh xa họ một chút.”
“Nói chuyện hảo độc, đều là người không chút phúc hậu? A, vậy ra tuyển người là vì thế a… ha ha….”
“Ngươi liền ở cách vách phòng hai tiểu chủ nhân, đợi ta trước mang ngươi đi xem phu nhân và lão gia, các chủ nhân đi công tác tháng sau mới về, tuyển ngươi hay không còn phải đợi bọn họ gật đầu đã, còn có đừng gọi ta là a bá, ta nhiều lắm cũng chỉ mới lớn hơn ngươi vài tuổi thôi.” Thật không biết lễ phép.
“Được, quản gia đại ca!” Kim Đến Đại cười cười làm lộ ra hàm răng trắng noãn, mà trên răng còn có dính thêm chút đồ ăn.