“Nhị thiếu gia, ngươi thực là khôi hài nha, ta còn muốn~” Nữ tử yêu diễm vai bán lộ nằm trong lòng nam nhân, đẩy đà bộ ngực đè ép xuống người nam nhân như khiêu khích gọi mời.
“Còn chưa đủ sao? Ngươi thật sự là *** phụ!” Nam nhân cười cười trêu đùa nữ nhân.
“Nhị thiếu gia ngươi sao có thể nói ta như vậy ~”, thanh âm kiều mị nói ra. Nàng chính là đệ nhất xinh đẹp trong bar, mấy người khác sau khi cùng Biện Kháng xong thì liền bị bỏ rơi, nàng đương nhiên bao nhiêu tâm tư đều cố gắng ôn nhu lấy lòng trên thân nam nhân này. Nàng vốn nghĩ nàng khác biệt, sẽ không có kết cục như những người khác.
“Dâm phụ sẽ không có giả vờ trinh tiết!”
“Nhị thiếu gia, ta cũng có thể có khí chất làm một phu nhân khéo léo.” Nàng ở trên thân nam nhân cọ xát, khơi mào dục vọng của y.
Biện Hòa ôn nhu nheo lại mắt.
“Dâm phụ muốn làm phu nhân, này quả thật rất buồn cười nha.”
Sắc mặt nữ nhân thay đổi, nàng hẳn nghe ra lời trêu chọc của nam nhân.
“Nhị thiếu gia…. Ngươi không phải bởi vì thích ta mới mang ta đến biệt thự Biện gia…”
Biện Kháng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
“Nữ nhân, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Ta mang ngươi đến là vì ngươi ham muốn đến, ta nghĩ ngươi sao có thể thèm muốn đến trình độ như thế.”
“Ngươi quá mức quá phận!” Nữ nhân lúc này mới phát hiện chính mình bất quá chỉ là đồ chơi tiêu khiển của nam nhân mà thôi.
Biện gia nhị thiếu gia cũng giống như lời đồn bên ngoài thôi, là một người giả ôn nhu tàn nhẫn tình nhân. Mới một khắc trước ôn nhu che chở ngươi, ngay sau đó liền tàn nhẫn đẩy ngươi đi. Nàng nguyên còn tưởng y đối với chính nàng không giống với những người khác, nguyên bản bất quá cũng chỉ là thứ dùng cho nam nhân giải trí thôi.
Nữ nhân tức giận mặc vào quần áo, thẳng đường rời đi, để lại một mình nam nhân còn lại trong hoa viên của Biện gia.
Biện Kháng nhún nhún vai, đầu năm nay tĩnh tình nữ nhân càng lúc càng xấu, xem ra y vẫn là nên đi chơi tiểu nam hài thì hơn.
Biện Kháng đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, tiêu sái bước đi.
Từ bên trái vườn hoa phát ra âm thanh nhiễu loạn làm y không khỏi dừng lại cước bộ.
Biện Kháng còn không kịp phản ứng thì phía sau đã bị một cái gì đó cứng cứng nên vào.
Là ai gan lớn dám ở trong địa bàn của Biện gia đánh lén y?!
Biện Kháng trước khi hôn mê nhìn thấy một người nam nhân, trên mặt bao một miếng vải đen, trên tay còn cầm một cái dụng cụ làm vườn.
Ánh mắt kia rất quen thuộc….
“Hạp hạp! Bị bổn đại gia đụng tới là may mắn của ngươi a.” Nam nhân cởi vải đen che mặt ra, quả nhiên chính là Kim Đến Đại. Hắn lôi Biện Kháng đang bị hôn mê kéo tới một nơi yên tĩnh không có ai.
Hai tay hắn chà chà vào nhau, mắt nhìn thẳng vào con mồi vừa bắt được. (Anh Thái sao dạo này biến thái vậy T^T)
“Nhị ca, xem ra tiện nghi cho ngươi quá còn gì!” Hắn đem quần áo của Biện Kháng cởi sạch, cao thấp đánh giá dáng người kiện mỹ của Biện Kháng rồi mới nhào thẳng đến.