[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] - Bộ 3 - Đèn Đường Trên Phố

Chương 2



Cha mẹ Hồng Chính Minh vẫn luôn lo lắng về chuyện chung thân đại sự của con trai.

“Tôi nghĩ mình nên chuyển đi thôi!” – Hồng phụ nhắc lại ý kiến lúc trước đã bàn bạc với Hồng mẫu.

“Chuyển đi đâu?”

“Tôi nghĩ qua rồi. Nhà máy có chính sách phúc lợi với công nhân làm việc lâu năm, nếu chúng ta thuê nhà ở Bắc Vệ Tinh sẽ được trợ cấp, hơn nữa chúng ta còn có lương hưu, lại có bảo hiểm, nên có thể không cần lo lắng gì về cuộc sống sau này. Ở bên kia chi phí cũng ít, sinh hoạt, chuyện dưỡng lão thì chắc chắn không cần phải lo. Căn nhà này để cho Chính Minh ở sau khi kết hôn là phù hợp nhất.”

Hồng Mẫu gật đầu: “Ông nói đúng, tôi lo nhất là về nhà cửa. Chuyện nàng dâu với vợ chồng già thường không ổn. Bây giờ Chính Minh còn độc thân, nhưng vài ba năm nữa lấy vợ sinh con rồi, vậy mà đi làm mấy năm cũng không có tiền.”

“Đúng thế! Chúng ta đã già rồi, sống đơn giản một chút là được, thuê phòng ở cũng được, đem căn nhà này để cho Chính Minh. Căn nhà này ba phòng, lại ở Trữ Trữ Tĩnh Lộ, thuận lợi đi lại. Hiện tai nhà này chỉ cần trả trong ba năm nữa là xong hết cứ như vậy Chính Minh có nhà riêng rồi, khi kết hôn cũng sẽ không phải lo lắng nhiều, có thể an tâm sinh hoạt, có tiền nuôi con.”

“Nếu như có cô gái nào bằng lòng, trong lúc yêu đương cùng nhau để tiền tiết kiệm, đến lúc chuẩn bị xong hết, thì cũng vừa lúc kết hôn.”

“Hảo, vậy ông nhớ hỏi thăm nhà cửa ở bên Bắc Vệ Tinh thử xem sao.” – Hồng Mẫu gật gật đầu.

Hai người già suy nghĩ rất hợp tình, chỉ là không ngờ lại có thể nhanh như vậy, vừa hay bên nhà của Hồng Phụ còn dư một phòng trống, luật sư đại diện bên nhà máy của Hồng phụ sau khi xem xét tình hình, liền thông báo với ông có một căn hộ thích hợp, bảo Hồng phụ trong vòng một tháng có thể chuyển đến.

“Nhanh vậy sao?!” – Hồng mẫu nghe tin vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy! Tôi cũng không nghĩ là nhanh như thế.” – Hồng Phụ xoa tay – “Luật sư nói phòng trống không còn nhiều lắm, tìm người đủ điều kiện cũng không dễ dàng, vì chúng ta làm việc đã lâu năm, có nhiều cống hiến nên mới được ưu tiên, nếu bây giờ không chuyển đến, không biết cơ hội lần sau là khi nào, bà tính xem….”

Hồng mẫu hơi lơ đễnh nói: “Tôi không nghĩ là nhanh như thế, chúng ta chuyển đi, ai chăm sóc Chính Minh đây?”

“Tôi cũng không muốn, nhưng mà bỏ lỡ cơ hội lần này…….”

Buổi tối, Hồng gia mở cuộc họp gia đình.

Nghe cha mình nói xong, Hồng Chính Minh nhảy dựng lên: “Không được! Không được! Vì sao lại thế? Sao cha mẹ phải chuyển đi? Nếu cô gái con lấy không muốn ở cùng cha mẹ, con sẽ không lấy nữa.”

Hồng phụ thấy con trai mình nhảy như châu chấu gườm gườm nói “Trông kìa, thật là, lớn rồi mà một chút việc nhỏ cũng không kiên nhẫn.”

“Việc gì nhỏ?” – Hồng Chính Minh vươn tay, sau đó ôm cổ mẹ mình – “Mẹ, mẹ đừng nghe lời cha nói, cha mẹ không cần chuyển đi, ba người chúng ta đang sống rất tốt mà, sao phải làm thế?”

Hồng mẫu khuyên giải an ủi đứa con: “Cha mẹ cũng không nghĩ là lại nhanh như thế, không ngờ vừa mới đề nghị đã được a, ngày xưa xin cái gì cũng chờ đợi mỏi mòn. Con dù sao cũng lớn rồi, cũng phải có nhà riêng, vì thế cha mẹ mới để căn nhà lại cho con, nghe lời cha mẹ, đừng làm loạn nữa.”

Hồng Chính Minh ngồi xuống: “Có phải là ngay ngày mai con kết hôn đâu? Cha mẹ chuyển đi sớm thế làm gì?”

“Nói thì là thế, nhưng dễ gì có được cơ hội thế này, nếu bỏ qua không biết phải chờ tới khi nào nữa. Quên đi, con đã trưởng thành rồi, sống một mình cũng không có gì là khó, mọi chuyện cẩn thận là được.”

Hồng Chính Minh lại ôm lấy mẹ: “Từ nay trở đi con đi làm về ăn gì? Về nhà chả có ai cả, mặc kệ, con không biết đâu.”

Hồng mẫu đẩy đứa con: “Còn định bám váy mẹ đến khi nào? Về sau phải tự mình học nấu cơm, sống chỉ có một mình, coi như là tự rèn luyện, khi kết hôn còn chăm sóc vợ”

Hồng Chính Minh tựa đầu lên vai mẹ: “Không muốn, con không muốn đâu mẹ.”

Cuối cùng Hồng phụ Hồng mẫu vẫn quyết định đến Bắc Vệ Tinh thành. Căn nhà đột nhiên trống trải làm cho Hồng Chính Minh không thể quen thuộc ngay được, hơn nữa lượng công việc ngày một nhiều lên, mỗi ngày đều rất bận rộn, tâm tình Hồng Chính Minh muộn phiền trong lòng càng dâng cao.

Cuộc sống hiện tai của Hồng Chính Minh có một vấn đề không nhỏ đó là ăn uống. Dĩ nhiên anh không nấu cơm, chỉ có thể sống nhờ đồ ăn nhanh, kết quả vài ngày thì dạ dày bị đau, gọi điện cho Hồng mẫu kể khổ.

“Vậy con đi mua đồ ăn bên ngoài cũng được.” – Hồng mẫu an ủi con trai, lại vội vàng mang đồ ăn tới.

Hồng Chính Minh làm việc ở đài truyền hình, ăn đồ ăn nhanh đã thành thói quen, nhưng lúc này do tâm lý anh không thể chấp nhận chuyện cha mẹ mình chuyển ra ngoài, cho nên không thể ăn uống, thành ra người không mấy mà gầy đi.

Mỗi khi ngồi một mình, Hồng Chính Minh lại tự oán mình bất tài, lại hay nản chí.

Một mình, thực cô độc.

Một ngày kia hết giờ làm, Hồng Chính Minh lười biếng đi về, một chiếc xe tải nhỏ đến bên cạnh anh, một thanh âm vang lên: “Chính Minh.”

Hồng Chính Minh ngẩng đầu, thấy Lộ Gia Bảo lái xe.

“Lên xe đi, em chở anh về.”

Xe đi vào quảng trường Trữ Tĩnh, Hồng Chính Minh đột nhiên mở miệng: “A, tôi không về nhà, đến quá nhà cậu ăn cơm đi.”

“Sao vậy, Hồng bá mẫu không nấu cơm cho anh sao?” – Lộ Gia Bảo cười cười nói.

“Đúng vậy! Đều chuyển đi rồi.” – Hồng Chính Minh nửa tức giận nửa uất ức trả lời.

Đến Lộ Ký, Hồng Chính Minh vừa ăn vừa đem chuyện cha mẹ anh chuyển đi nói với Lộ Gia Bảo.

“Hai bác cũng là lo cho anh mà thôi.” – Lộ Gia Bảo vỗ vai Hồng Chính Minh.

“Tôi biết, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái, cứ như chính mình đem cha mẹ đuổi đi vậy.” – Hồng Chính Minh nói ra suy nghĩ của mình, có chút oan uổng tức tối.

“Còn không phải vì nhà ở sao? Nhà em cũng thế, ba em sức khỏe không tốt, nhưng vẫn kiên trì muốn mở quán ăn, chỉ vì muốn mua lại căn hộ hiện tại đang thuê mà thôi.” – Lộ Gia Bảo cũng buồn rầu.

“Nhà cậu còn bao lâu thì trả xong?”

“Còn phải năm năm nữa.”

Hồng Chính Minh gật đầu thở dài.

“Như vậy đi! Nếu không anh có thể tới đây ăn cơm cũng được.” – Lộ Gia Bảo đề nghị.

“A! Được!” – Hồng Chính Minh gật đầu, sao lại không nghĩ ra sớm cơ chứ, vậy là có thể giải quyết vấn đề ăn uống rồi.

“Nếu ngày nào anh cũng tới ăn, em sẽ giảm giá cho anh, 70% thế nào?” – Lộ Gia Bảo cười hỏi.

Hồng Chính Minh lắc đầu: “Không được, 80%.”

Lộ Gia Bảo sửng sốt: “Phải là anh nói 70%, em nói 80% mới đúng.” vừa nói vừa cười to.

“A, đúng, cậu vừa nói 80%, vậy 80% đi.”

“A, không được, không được.” – Lộ Gia Bảo liên tục xua tay.

“Được rồi, cứ như vậy đi!” – Hồng Chính Minh nói, tay nhẹ nhàng xoa đầu Lộ Gia Bảo.

Đến Lộ Ký nhiều, Hồng Chính Minh đã quen với cả ông chủ và các nhân viên của quán, không chỉ ăn cơm, thỉnh thoảng anh còn giúp đỡ vài việc lặt vặt, ví như là bê đồ đạc gì đó. Hơn nữa, từ ngày có anh, bọn côn đồ cũng không dám đến quấy rối. Hồng Chính Minh cao lớn, giống như là bảo vệ của Lộ Ký vậy, vì thế lâu dần trong lòng Lộ Vĩnh cũng cảm kích vô phần.

Lại biết Hồng Chính Minh có học qua quyền anh, Tiểu Triệu với Tiểu Hà thường nhờ anh chỉ dạy vài đường cơ bản.

Lộ Gia Bảo không tin: “Thực sự là anh đã học quyền anh? Không phải là tập thể hình chứ?”

Hồng Chính Minh cười rạng rỡ: “Ai bảo thế, tôi từ khi học đại học đã tham gia câu lạc bộ quyền anh, là học tử tế hẳn hoi đấy.”

“Học cái này làm gì?”

“Tôi trước đây có điểm gầy, lại kiêng ăn, mẹ tôi nói học quyền anh giúp thân thể khỏe mạnh, hơn nữa lại vận động nhiều, sẽ không kiêng ăn nữa.”

“Thật vậy a? Anh lợi hại thật.” – Tiểu Hà đánh giá Hồng Chính Minh từ trên xuống dưới, rõ ràng là thân thể cường tráng lực lưỡng.

“Công việc đôi lúc cũng cần, máy quay phim mà bọn tôi dùng rất nặng, mỗi ngày đều phải khiêng đi khiêng lại, không có sức khỏe không thể làm được. Đôi khi phỏng vấn một số đề tài có tính chất nguy hiểm, đối phương nhìn thể trạng của tôi thế này cũng có vài phần kiêng nể.”

Mọi người cùng nhau gật đầu.

Ở Lộ Ký, nhân vật được phái nữ hoan nghênh nhất là Lộ Gia Bảo. Hồng Chính Minh để ý thường có các cô gái trẻ đến uống trà đá, người ngồi đây, nhưng ánh mắt thì không rời Lộ Gia Bảo, mỗi lần nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi buồn cười.

Hôm nay lại là một nữ khách hàng đến ăn, tiện thể ăn đậu hũ Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh thấp giọng hỏi hai người phục vụ: “Gia Bảo rất được lòng người khác nha, từ bé đến lớn đều thế à?”

“Lớn lên đẹp trai thôi!” – Hai người phục vụ có vẻ đã quen với chuyện này.

“Tôi không biết đấy.”

“Anh có phải nữ nhân đâu.”

Hồng Chính Minh hung hăng liếc Tiểu Hà một cái.

“Gia Bảo rất đẹp trai, trước đây là mỹ thiếu niên, bây giờ là mỹ thanh niên. Các cô gái rất thích mẫu người như thế, giốn nhân vật nam trong truyện tranh.”

“Sao toàn thấy các sư tỷ với sư nãi vậy?”

“Thịnh hành mốt phi công trẻ lái máy bay bà già mà.” – Tiểu Triệu trả lời.

“Phụ nữ dù sao cũng là người, thấy đàn ông đẹp đương nhiên là muốn chiếm lợi rồi.” – Tiểu Hà vừa lau bàn vừa nói.

“Tôi thì sao?” – Hồng Chính Minh chỉ chỉ bản thân, anh tự tin rằng ở đây không ai bằng mình.

“Anh? Tốt, khỏe lắm a.”

“Vậy sao tôi…….” – Hồng Chính Minh ngượng ngùng nói.

“Anh a, anh thì người ta tìm để bạn bè thôi, còn cô gái ở đây chủ yếu là ăn đậu hũ Gia Bảo. Gia Bảo rất ngoan, sẽ không để ý chuyện đó, còn với anh thì không ai dám.”

Hồng Chính Minh rốt cục cũng hiểu: “Hóa ra là thế. Thảo nào không có ai dám đến gần tôi hết.”

Tiểu Triệu, Tiểu Hà nhịn cười quay đi làm việc tiếp.

Rất nhanh chóng, Hồng Chính Minh nhận ra sống một mình thật thoải mái. Anh có thể ngủ đến giữa trưa mà không ai làm phiền, có thể một tuần không quét nhà, cũng có thể vừa uống bia vừa xem đá bóng, mỗi khi Lý Giai Nghi đến, hai người có thể tự do mà không bị quấy rầy.

Hồng Chính Minh thực sự hi vọng có thể cùng Lý Giai Nghi quan hệ tốt đẹp hơn, vui vẻ ở chung, nhưng anh không thể nắm bắt được cô ấy, anh cảm thấy có hơi mất lòng tin, nhưng lúc này anh rất thích cô ấy, càng lo được lo mất hơn.

Hồng Chính Minh lặng lẽ tìm An Đình hỏi chuyện. An Đình nói cho anh, chính là do anh để tâm quá nhiều, lại không thẳng thắn, cho nên hai người không thể tiến triển thêm.

“Tôi không đủ thẳng thắn?” – Hồng Chính Minh nhăn hết mặt mày.

“Đương nhiên, cậu vẫn còn tâm sự gì chưa nói cho cô ấy đúng không?”

“Không nói cho cô ấy vì sợ cô ấy lo lắng, không nhất thiết hai người phải cùng nhau hao tổn tâm trí. Hơn nữa áp lực công việc của tôi cô ấy lại không hiểu, không thể chia sẻ. Cô ấy cũng không chia sẻ áp lực công việc với tôi, tôi càng không hiểu, nói ra lại càng phiền não, có được gì đâu?”

An Đình dừng bút: “Vấn đề chính là ở đó, hai người đều độc lập suy nghĩ của mình, cậu có tâm sự nhưng không nói với cô ấy, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa hơn. Bình thường cậu có phiền toái gì cũng toàn nói với chúng tôi, có mấy khi nói với Giai Nghi đâu.”

Hồng Chính Minh thành thật gật đầu, anh đột nhiên nghĩ đến một người mà mình có thể chia sẻ những phiền não, là Lộ Gia Bảo.

Lần trước vì công việc mà Hồng Chính Minh để lỡ cơ hội đi mua vé xem đá bóng, hiện tại anh đang đứng xếp hàng để mua vé trận đấu của đội Minh Châu trên sân nhà. Bình thường phải rất khó khăn mới có thể mua được vé nên lần này có vé trận đấu giữa đội Minh Châu với đội Hương Cảng, Hồng Chính Minh vô cùng cao hứng.

Sau khi mua vé xong, Hồng Chính Minh gọi điện cho Lý Giai Nghi, muốn mời cô cùng đi xem trận đấu.

“Em không đi đâu” – Lý Giai Nghi quả quyết cự tuyệt – “Ngồi ngoài trời nóng muốn chết, lại nhiều người như vậy, khó chịu lắm.” Ở chung được một thời gian, Lý Giai Nghi không bày ra lý do nọ kia để từ chối mà nói thật luôn.

“Đi xem đá bóng da em sẽ bị đen, người lại ra mồ hôi, em chịu không nổi đâu, anh đi một mình đi. Lần sau chúng ta đi xem phim hoặc cái gì khác đi.”

Lý Giai Nghi từ chối thẳng khiến Hồng Chính Minh tức giận nên gác máy.

Buổi tối Hồng Chính Minh đến Lộ Ký ăn cơm như thường lệ, ăn xong, ánh mắt dừng lại trên người Lộ Gia Bảo đang chăm chú xem trận đấu truyền trực tiếp trên TV.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo.” – Hồng Chính Minh nhỏ giọng kêu.

Không biết từ khi nào Hồng Chính Minh đã kêu Lộ Gia Bảo là Bảo Bảo, bởi vì từ nhỏ đã hay cùng nhau chơi đùa, mà Lộ Gia Bảo cũng chưa phản đối cách gọi này.

“Chuyện gì?”

Hồng Chính Minh đưa vé cho Lộ Gia Bảo xem: “Cuối tuần cùng đi xem.”

“A!” – Lộ Gia Bảo nhìn thấy vé xem đá bóng, vui sướng nhảy dựng lên, hai tai che miệng lại, đây chính là động tác mỗi khi cậu hưng phấn cực độ.

“Hay quá, em đi, em đi.” – Lộ Gia Bảo gật đầu như giã gạo.

Nhất thời phấn khích sau Lộ Gia Bảo mới do dự: “Đi xem bóng đá thì quán phải làm sao? Cuối tuần là thời điểm quán đông khách nhất.”

Hồng Chính Minh cũng rên rỉ đứng lên, anh biết Lộ Gia Bảo luôn luôn lo lắng cho gia đình: “Kia, sau khi xem xong lập tức trở về được không? Nơi này với sân vận động không xa, khoảng tám giờ có thể về đến nơi.”

Tiểu Hà ở một bên thấy tình cảnh này liền đi tới: “Không sao, khó khăn lắm mới có vé đi xem, Gia Bảo, cậu cứ đi đi, chúng tôi có thể xoay sở được mà.”

Lộ Gia Bảo gật gật đầu: “Được, đi.”

Hồng Chính Minh rất vui vẻ, anh thích đá bóng, Gia Bảo cũng thích, mới trước đây bọn họ vẫn còn cùng nhau đá, mãi sau này lớn lên, hai người học khác trường nên cũng không thường xuyên gặp nhau. Hiện tại đã trưởng thành, nhớ lại ngày xưa, trong trí nhớ của Hồng Chính Minh lại hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ vui vẻ cùng nhau đá bóng.

Cơm nước xong xuôi, Hồng Chính Minh vui vẻ đi về.

Buổi tối, Lộ Gia Bảo nói cho cha mình sắp xếp mọi thứ.

Lộ phụ cũng không phản đối: “Tốt lắm, không mấy khi có cơ hội, con cứ đi đi. Nhớ mang máy ảnh chụp tấm vé vào sân cho cha xem.”

Nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Lộ Gia Bảo dọn đồ đạc, Lộ Vĩnh cảm thấy trong lòng đầy chua xót.

Lộ Gia Bảo sau khi tốt nghiệp trung học liền ở nhà giúp phụ thân kinh doanh quán ăn, mỗi ngày đều rất bận rộn, cậu làm gần hết các công việc ở quán, kể cả các việc nặng nhọc, chịu biết bao áp lực của cuộc sống, Lộ Vĩnh cũng chưa từng nghĩ để cho con trai tiếp tục đi học. Tuy rằng Lộ Gia Bảo không tiếp tục học lên đại học, nhưng sâu trong lòng Lộ phụ vẫn cảm thấy con mình có thiệt thòi. Gian nhà ăn nhỏ này đã chiếm hết thời gian của Lộ Gia Bảo, cậu không có thời gian giải trí bao giờ, ngoài trừ láng giềng thì cũng không có bạn bè, các bạn học cũ mỗi người một nơi, công việc bận rộn khiến Lộ Gia Bảo không có thời gian để suy nghĩ, chính là người làm cha cũng biết con trai mình cũng cô đơn.

Từ khi Hồng Chính Minh xuất hiện, cuộc sống của Lộ Gia Bảo có thêm một ít màu sắc, anh khiến cho Lộ Gia Bảo vui vẻ hơn, cười nhiều hơn. Lộ phụ luôn hi vọng con trai mình cùng Hồng Chính Minh có thể trở thành bạn bè, Hồng Chính Minh cũng là láng giềng từ nhỏ cùng lớn lên, ông rất tin tưởng anh.

Sợ tắc đường nên Hồng Chính Minh cùng Lộ Gia Bảo đi tới sân vận động sớm hơn một chút.

Tuy là nói không cần lo lắng, cứ yên tâm đi, nhưng Lộ Gia Bảo vẫn sắp xếp hết thảy mọi việc trong quán rồi mới yên tâm đi.

Hồng Chính Minh chuẩn bị rất đầy đủ, đem kính viễn vọng theo, mặc áo cầu thủ, còn có cả cờ của đội Minh Châu, khăn mặt, đồ ăn đồ uống, trong khi đó Lộ Gia Bảo chỉ mang mỗi camera.

Hồng Chính Minh chia đồ cho Lộ Gia Bảo: “Mau, mặc áo vào, đây mới là fan hâm mộ Minh Châu đích thực.”

Ngồi trên khán đài, Lộ Gia Bảo hưng phấn không thôi, quay hết bên này đến bên kia nhìn ngắm mọi người mặc áo giống mình, vô cùng hào hứng, đúng là sân nhà có khác. Tuy bên cạnh không ai biết nhau, nhưng lại cảm thấy rất thân thiết, đúng là “người hâm mộ bóng đá đều là anh em một nhà”, tất cả mọi người đều có một tình yêu vô hạn với bóng đá.

“Này, Bảo Bảo, cậu thích cầu thủ nào?” – Hồng Chính Minh hỏi.

“A, Từ Táp.”

“Ừ, tôi cũng thích Từ Táp, anh ấy là linh hồn của cả Minh Châu, không có anh ấy không biết cả đội sẽ thi đấu thế nào.” – Hồng Chính Minh giơ ngón tay cái lên.

Lộ Gia Bảo đồng tình gật đầu: “Đúng, đúng.”

Trận đấu bắt đầu rồi, sân bóng hầu như tràn ngập sắc xanh của Minh Châu. Trên khán đài, Hồng Chính Minh cùng Lộ Gia Bảo ra sức gào thét cổ vũ cho đội nhà, mỗi một pha bóng đẹp là một lần kích động, hò hét, hoan hô, phấn chấn, thất vọng.

Đây là một trận đấu vô cùng hấp dẫn, chín mươi phút thi đấu chính, hai đội thi đấu rất tích cực, cuối cùng Minh Châu chiến thắng với tỉ số 2-1.

Trận đấu kết thúc trong tiến hoan hô rền vang, tiếng trống ăn mừng chiến thắng của đội chủ nhà, màu cờ xanh lại tung bay trên khắp khán đài.

Các cầu thủ nói lời cảm ơn tới khán giả, hơn tám vạn người trong sân vận động đồng thanh hô to “Từ Táp! Từ Táp! Từ Táp!” Lộ Gia Bảo hưng phấn đến rơi nước mắt. Lần đầu tiên được tới sân thi đấu, được xem một trận đấu tuyệt vời đến thế, cảm giác so với khi xem truyền hình trực tiếp hoàn toàn khác nhau, tâm trạng lúc này phải nói là cực kỳ tuyệt vời.

Trên đường về, bên tai Lộ Gia bảo vẫn là tiếng hoan hô vang dội ở sân bóng, thật lâu mới có thể tiêu tan.

Về Lộ Ký, Lộ Gia Bảo thay quần áo, rồi nhanh chóng tới bếp, tự mình làm cơm cho Hồng Chính Minh để cảm ơn.

“Vui không?” – Tiểu Hà hỏi.

Lộ Gia Bảo mạnh mẽ gật đầu: “Vui, thực sự rất phấn khích.”

“Cho nên bảo cậu đi là đúng.”

Biết Hồng Chính Minh cùng Lộ Gia Bảo đi xem đá bóng, mấy bác hàng xóm liền tụ tập lại hỏi thăm tình huống trên sân, Lộ Gia Bảo mặt mày hớn hở, còn hoa chân múa tay nữa.

“Từ Táp rất tuấn tú đúng không?” – Bà thím bên cạnh thường hay đến mua món kho, nét mặt khoa trương hỏi thăm.

“Đúng, rất tuấn tú, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn thấy anh ấy rất tuấn tú.”

Bà thím rất vui vẻ, gật gật đầu

“Nhìn xem, bây giờ phụ nữ cũng thích đá bóng, vốn tưởng các cô quan tâm, kết quả là chỉ xem người nào dễ nhìn a.” – Có người thở dài.

“Chính là có nhiều nhân tài Từ Táp đó.” – Bà thím phản đối – “Tôi là hâm mộ người có thực lực a.”

Lộ Gia Bảo cười to: “Đúng, vừa có tài năng lại vừa là thần tượng.” – Nói xong liền đem ảnh chụp ra cho bà thím xem.

Về đến nhà, nằm trên giường, Hồng Chính Minh vẫn thấy hưng phấn, đội bóng mình hâm mộ chiến thắng là một nguyên nhân, có thể cùng bằng hữu tâm ý tương thông cùng xem bóng mới là nguyên nhân chính. Lộ Gia Bảo cũng am hiểu về bóng đá, tuy rằng bọn họ không phải là chuyên gia lý luận phân tích, cũng không phải là bình luận viên, nhưng Hồng Chính Minh cảm thấy cảm giác khi xem bóng của mình và Lộ Gia Bảo là giống nhau, cùng nhau sốt ruột, cùng nhau tiếc hận, cùng nhau hò hét, cùng nhau vỗ tay. Hồng Chính Minh thầm nghĩ, nếu có cơ hội sẽ lại rủ Lộ Gia Bảo đi xem đá bóng.

Bởi vì quan điểm yêu thích khác biệt hoàn toàn với Lý Giai Nghi, Hồng Chính Minh không thích cùng bạn gái đi dạo phố mua sắm, không phải là anh không muốn quan tâm cô, mà là khi cùng cô đi dạo phố, một chút ý kiến của bản thân cũng không có, bạn gái muốn đi đâu thì phải đi đó, bình thường cũng không mua đồ gì cho mình. Các nhu yếu phẩm của cuộc sống bình thường không cần mua, hơn nữa mỗi khi muốn sắm sửa thêm quần áo, Hồng Chính Minh hay nghĩ đến Lộ Gia Bảo, vì thế hai người đàn ông thường cùng nhau lên phố mua sắm.

“Cái nào thì được hơn?” – Hồng Chính Minh mỗi tay cầm một cái áo T-shirt hỏi

Lộ Gia Bảo quay đầu nhìn: “Màu xanh lá đi”

“Hảo.” – Hồng Chính Minh trả tiền.

Khi có thời gian rảnh, Hồng Chính Minh lại theo Lộ Gia Bảo sáng sớm đi tới chợ đầu mối mua rau quả tươi cho quán ăn, giúp mang rau quả chất lên xe tải. Mỗi khi như thế, Lộ Gia Bảo lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hồng Chính Minh, cơ thể anh cao lớn cường kiện rắn chắc, không gầy nhỏ như cậu.

Khi rảnh rỗi Lộ Gia Bảo cũng giúp Hồng Chính Minh làm việc nhà. Hồng Chính Minh đối với mấy việc đó cũng không được rành lắm, vô luận đụng vào đồ điện gia dụng nào cũng có thể phá hư, vì thế cha mẹ anh rất đau đầu về việc này. Từ khi anh sống một mình, ba ngày bảy bữa lại hỏng cái gì đó, Lộ Gia Bảo đến liền sửa sang lại, khiến phòng bếp Hồng gia sạch sẽ như siêu thị, thỉnh thoảng lại sửa chữa một số thứ.

“Giặt quần áo như thế nào thì được?” – Hồng Chính Minh ngồi trên sô pha hỏi. Mỗi khi Lộ Gia Bảo đến, cậu sẽ không để Hồng Chính Minh giúp đỡ việc gì, mà ra lệnh cho anh ngồi trên sô pha xem TV, không được nhúc nhích.

“Căn bản là không phá hư.”

“Vậy sao không giặt được?”

“Anh ấn sai nút đương nhiên là không giặt được.” – Lộ Gia Bảo giặt một đống quần áo, sau đó lại đeo găng tay, đem phòng tắm với phòng bếp dọn dẹp lại toàn bộ.

Nhìn trán Lộ Gia Bảo nhăn lại, trong lòng Hồng Chính Minh vô cùng cảm kích, nói không lên lời. Lộ Gia Bảo chăm sóc anh rất chu đáo, anh cũng chăm sóc cậu. Có lẽ là do hai người cùng nhau lớn lên, nên thực thân thiết, không có chút gì khách sáo, tất cả đều là thật lòng.

Lau dọn xong xuôi, lại đem mấy thứ bừa bộn thu dọn, Lộ Gia Bảo nhìn xung quanh một phen: “Uhm, sạch sẽ rồi”

Hồng Chính Minh kéo Lộ Gia Bảo xuống nghỉ ngơi, lại đưa một cốc hồng trà.

“Ngày mai tan tầm nhớ thu dọn quần áo, gấp lại đặt trong tủ quần áo, đừng có quên.”

Hồng Chính Minh chào kiểu sĩ quan: “Rõ”

Nghỉ ngơi một chút, Lộ Gia Bảo phải đi, Hồng Chính Minh ngăn cậu lại: “Cùng nhau ăn cơm đi!”

“Anh nấu?”

“Này, nhà tôi sẽ tổn thất thêm đó.”

Lộ Gia Bảo biết Hồng Chính Minh muốn mời khách: “Không cần mời khách, nếu không anh tới quán nhà em ăn đi.”

“Thỉnh thoảng cũng muốn tới nhà khác ăn.” – Hồng Chính Minh tươi cười.

Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Không được, em phải về rồi.”

“A, hảo, hảo, đến nhà cậu ăn cơm.”

Hồng mẫu cứ cuối tuần là đến thăm con trai, mang theo đồ ăn đã làm sẵn. Bà vừa đến đã thấy nhà cửa gọn gàng, trên ban công có quần áo phơi, trong tủ lạnh có đồ ăn, tưởng bạn gái của con trai đến làm cho, trong lòng rất vừa ý.

“Chính Minh, có thời gian, dẫn bạn gái tới phố Vệ Tinh chơi.” – Vừa gấp quần áo cho con trai, Hồng mẫu vừa nói.

“Úc, cô ấy gần đây nhiều việc, con cũng nói rồi, nhưng cô ấy bảo không có thời gian, cuối tuần cô ấy phải tăng ca.”

Hồng mẫu nghe xong lại cao hứng, con dâu tương lai công tác bận rộn như vậy, còn bớt thời gian tới quan tâm tới cuộc sống hằng ngày của con trai mình, có thể thấy được đây là một cô gái tốt, biết chăm lo, con trai mình nhìn người không tệ

“Mẹ đã nói với con rồi, con nhìn lại xem, việc nhà cái gì cũng không biết, bạn gái tới đây không chu đáo tiếp đón, lại bắt nó làm việc nhà cho con. Nhớ phải cảm ơn người ta, thỉnh thoảng dẫn người ta đi ăn cơm, dạo phố, phải đối xử tốt với nó. Xem nó giặt cho con cả đống đồ thế kia, cũng thấy là rất vất vả rồi, không hiểu con ra làm sao nữa, lớn thế này rồi mà vẫn bắt người khác phải phục vụ.”

Hồng Chính Minh có chút khó hiểu nhìn mẹ, đột nhiên hiểu ra, bất đắc dĩ cười cười một chút: “Mẹ à, Giai Nghi chưa có tới qua, nhà là do Gia Bảo tới quét tước dọn dẹp, quần áo cũng là do Gia Bảo giặt.”

Hồng mẫu sửng sốt: “Gia Bảo?”

“Dạ.”

Hồng mẫu nóng nảy: “Ai nha, con thật là, sao lại bắt Gia Bảo giúp con làm việc nhà???? Con thật là…. Người ta còn phải vất vả làm việc ở quán, con lại còn…”

Hồng Chính Minh giải thích: “Mẹ, cũng không có gì, chỉ là thỉnh thoảng thôi. Chúng con từ nhỏ đã là bạn bè thuận tay giúp đỡ thôi, có gì đâu, hơn nữa con cũng giúp cậu ấy một chút công việc ở quán.”

“Con thế là không được. Gia Bảo từ nhỏ đã không có mẹ, chúng ta là láng giềng phải quan tâm nó con để nó đến làm việc nhà cho mình là không đúng.”

“Đã biết, đã biết! Sẽ không có lần sau.” – Hồng Chính Minh ôm lấy Hồng mẫu.

“Con nha!”

“Bạn bè thôi mà, chúng con tuy hai mà một, con với Gia Bảo tình cảm rất tốt, là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên, tuy rằng nhiều năm không có liên lạc gì, nhưng là có nhiều chuyện để nói, không cần phải để phòng, thực lòng với nhau. Hơn nữa cậu ấy cũng thích xem đá bóng, chúng con còn cùng nhau đi xem.”

“Ờ tìm không được cha, lại dính lấy Gia Bảo” – Hồng Mẫu lắc đầu cười trừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.