[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 15



Hôm nay sau khi huấn luyện chấm dứt, Từ Táp nói cho Lý Xuất Vân mình phải về thăm nhà, cậu tự lo cơm chiều cho mình.

Từ mẫu vừa thấy đứa con, liền nén giận hắn gần đây như thế nào vẫn chưa trở về.

Thiệu Hiểu Mạn truyền một ánh mắt cho anh trai, ý bảo hắn ngoan ngoãn nghe huấn.

Ăn cơm xong, cả nhà ngồi trên ghế so pha tán gẫu.

Từ mẫu hỏi: “A Táp, người bạn kia của con, tiểu Vân, gần đây có khỏe không?”

Từ Táp sửng sốt một chút, lúc này mới đáp: “Rất tốt.”

“Có thời gian thì mời cậu ấy đến nhà chơi.”

“Nga.”

Từ mẫu tiếc nuối nói: “Thật là đứa nhỏ tốt a, đáng tiếc cùng tiểu Mạn của chúng ta không có duyên phận. Ngươi làm anh trai gì a…” Nói xong, lại nhìnThiệu Hiểu Mạn.

Thiệu Hiểu Mạn trộm đối với Từ Táp giả mặt quỷ, cúi đầu cười trộm.

Thừa dịp Từ mẫu không ở bên, Thiệu Hiểu Mạn lặng lẽ hỏi Từ Táp: “Anh, anh cùng tiểu Vân ở chung tốt chứ?”

“Ân, tốt lắm.”

Nhìn chiếc nhẫn trong tay trái Từ Táp, Thiệu Hiểu Mạn hướng hắn bĩu môi.”Này, mẹ đã nghi rồi, bà xem báo thấy cái gì đó, liền hỏi em, em đã thay anh nói qua loa cho qua rồi. Bất quá việc này sớm hay muộn gì cũng phải nói rõ với mẹ, anh phải chuẩn bị trước.”

“Cùng mẹ nói cái gì?”

“Em nói anh chạy theo môđen nên mới đeo, mẹ nghe xong cũng không nói gì.”

Từ Táp nghĩ nghĩ.”Ngô, việc này phải chờ một thời gian nữa nói với mẹ thì tốt hơn.”

Thiệu Hiểu Mạn cười nói: “Yên tâm, mẹ thích tiểu Vân, động bất động liền nói cái gì tiểu Vân học vấn hảo, em nghĩ, bà sẽ dễ dàng chấp nhận.”

Từ Táp Về đến nhà, ngồi ở trên ghế sa lon, nghĩ chuyện của mẹ mình.

Lý Xuất Vân đi tới, vươn tay vòng cổ Từ Táp lại, “Uy, đang nghĩ cái gì vậy? Không được phép nghĩ đến người khác!”

Từ Táp ôm lấy Lý Xuất Vân, để cậu ngồi ở trên đùi của mình, đem chuyện hôm nay về nhà gặp mẹ nói cho cậu nghe.

Gãi đầu, Từ Táp nói: “Việc này, nói có khó không khó. Nói dễ dàng cũng không dễ dàng, sớm hay muộn chúng ta đều phải nói thật với người nhà, em có tính toán gì không?”

Lý Xuất Vân cũng nhíu mày.

Lẽ ra, Lý mụ mụ trong mắt Lý Xuất Vân không sao cả, nếu như có thể lừa gạt một người cừa có năng lực lại biết chăm sóc như Từ Táp làm người yêu dẫn về nhà. Người trong nhà hẳn là sẽ thật cao hứng, nhưng vấn đề là, cậu là nam nhân.

“Ba của em có thể bị sốc.” Suy nghĩ một nửa, Lý Xuất Vân lúc này mới nói ra một câu.

“Anh giống quái thú lắm sao?” Từ Táp hỏi.

Lý Xuất Vân nhìn nhìn Từ Táp.”Ân, không giống.”

“Anh đây giống cái gì?”

Lý Xuất Vân đem ngồi ở trên ghế sa lon đè Từ Táp ngã xuống, ở trên người Từ Táp, há mồm cắn cằm Từ Táp.”Em thấy, anh thật giống oan gia của em.”

Chiều cuối tuần, thời điểm huấn luyện kết thúc, tiên phong trẻ tuổi của đội Minh Châu tuổi trẻ Phong Lôi Quân hướng Từ Táp đề nghị: “Táp ca, gần đây vẫn chưa tới nhà anh chơi, hôm nay có thể đi chứ?”

Một vị tiên phong khác Trương Minh Thành ở bên cạnh nghe được, cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, trước kia thường đi đến nhà Táp ca chơi, gần đây vẫn chưa đi.”

Lý Thiên Lượng ở một bên cười nói nói: “Táp, cậu không phải Kim ốc tàng kiều chứ?”

_ Kim ốc tàng kiều: lầu vàng giấu giai nhân.

Sau kì nghỉ dài hạn, các đội hữu trong đội Minh Châu đều chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Từ Táp kia, nhưng lại không thấy hắn mang người yêu đi ra, mọi người rất ngạc nhiên, đều muốn nhìn một chút hạng người gì có thể bắt nam nhân như Từ Táp làm tù binh.

Từ Táp nghĩ đến bộ dáng không sửa soạn của Lý Xuất Vân, mái tóc bòm xòm, không tự chủ được nói: “Cái gì Kim ốc tàng kiều, kim ốc giấu yêu thì không sai biệt lắm.”

Mấy người kia nghe được nghe được, đều cười ha hả.

Bất quá vì đội hữu yêu cầu, Từ Táp đành phải mang theo đại đội nhân mã đi đến nhà mình.

Nghe được chuông cửa vang, Lý Xuất Vân liền chạy nhanh ra mở cửa.

Lý Thiên Lượng đứng ở phía trước nhất, liếc mắt một cái nhìn liền nhìn thấy người ra mở cửa, lập tức ngây ngẩn cả người.

Lý Xuất Vân mặc chiếc áo sơ mi màu đen nguệch ngoạc, quần ka ki màu xanh bụi, đi chân trần đứng ở huyền quan, trên mặt còn mang theo chút nước mực, miệng ngậm bút, gương mặt giấu trong cặp mắt kính đen thô to, đôi mắt to chớp chớp.

Lý Xuất Vân cũng hoảng sợ, ngoài cửa đứng một đám nam nhân cao như ngựa, đều mặc áo cầu thủ cùng giày chơi bóng

Hầu Dũng đã sớm thấy Lý Xuất Vân trên ảnh chụp, như khi nhìn đến người, hắn trước hết cười ra tiếng.

Từ Táp vội vàng giới thiệu cho mọi người.”Đây là tiểu hùng miêu nhà tôi.”

Lý Xuất Vân liếc mắt một cái, “Cái gì?”

Từ Táp vội vàng sửa miệng: “A không, đây là tiểu… Đây là Lý Xuất Vân nhà tôi. Tiểu Vân, đây là đội hữu của anh.”

Lý Xuất Vân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy các đội viên khác trong đội Minh Châu, a, bọn họ thoạt nhìn cao lớn hơn trên TV rất nhiều, nhìn mấy gương mặt thành thục kia, Lý Xuất Vân không khỏi đưa một ngón tay.”A, Lý Thiên Lượng!”

Lý Thiên Lượng nhịn không được cười: ”Đúng vậy, là tôi.”

Đợi cho một đám người kia vào cửa ngồi xuống, Lý Xuất Vân đột nhiên phát hiện, Từ Táp quả nhiên cần một phòng khách lớn.

Một con đội bóng ít nhất có hai mươi mấy cầu thủ, còn huấn luyện viên, tiên phong, đám người đội y, phòng khách không lớn, thật đúng là chứa không hết.

Phát hiện những người khác đều nhìn chằm chằm miệng mình, Lý Xuất Vân có điểm thẹn thùng, cúi đầu, sờ sờ đầu tóc của mình, muốn đem mái tóc vảnh lên của mình xẹp xuống một chút.

Củng Vĩ vừa thấy được Lý Xuất Vân, liền lập tức hiểu được nguyên nhân Từ Táp không muốn công khai người yêu.

Thân là đội trưởng đội Minh Châu – Củng Vĩ, thành thục từ lúc còn nhỏ, hắn tựa như người đại ca quan tâm mỗi một đội viên. Cùng Từ Táp quen biết nhiều năm, Củng Vĩ vẫn hy vọng Từ Táp có thể sớm ngày luyến ái kết hôn.

Sau khi nghe Từ Táp nói có người yêu, Củng Vĩ vẫn hy vọng có thể gặp một lần, nhìn xem là hạng người gì, khi thấy Lý Xuất Vân, Củng Vĩ có chút ngoài ý muốn, bất quá vừa nghĩ tới thành thục như Từ Táp, hắn là loại nam nhân rất nghiêm túc với tình cảm, một khi đã quyết định, sẽ thật sự chấp nhất và chung tình.

Mỉm cười nhìn Lý Xuất Vân, Củng Vĩ nói với cậu: “Tiểu Vân, anh là Củng Vĩ, gọi em là tiểu Vân được chứ?”

Lý Xuất Vân gật gật đầu, trong lòng ám oán cha mẹ đặt cho mình cái tên thật giống con gái, nhưng thật không còn cách nào sữa.

“Tiểu Vân em đang đi làm sao?”

“Chưa, em còn chưa tốt nghiệp.”

“Năm một? Em học ở trường nào?”

Lý Xuất Vân âm thầm cáu giận gương mặt búp bê của mình.”Em là nghiên cứu sinh khoa sinh vật hóa chất chuyên nghiệp, đại học Hóa Chất Học Viện Hương Đảo, tới tháng chín thì đã năm thứ hai.”

Củng Vĩ âm thầm kinh ngạc, kẻ có màu da tái nhợt trước mắt nàu, thoạt nhìn rất giống một thiếu niên, thế nhưng…

“A, cậu với Từ Táp ai lớn hơn?” Lôi Quân nhịn không được hỏi.

“Tôi bằng tuổi anh ấy.”

“Thật sự là nhìn đoán không ra.”

Từ Táp ở một bên mặt mang kiêu ngạo nói: “Tiểu hùng… Tiểu Vân nhà của tôi học hành phi thường giỏi, vừa rồi còn được làm đại biểu cho khối hóa học đại học Hương Đảo, còn nhận được khen thưởng trong thi đấu toàn quốc.”

Củng Vĩ lộ ra ánh mắt thưởng thức nhìn Lý Xuất Vân.

Từ Táp lưu các đội hữu lại nhà ăn cơm, đi phòng bếp, Lý Xuất Vân cũng đi hỗ trợ.

Cách khách nhân khác ngồi trong phòng khách, tán gẫu.

Củng Vĩ cười nói: “Đứa nhỏ này thật không tệ.”

Lôi Quân nghe xong, ở một bên nói: “Đứa nhỏ gì nha, lớn hơn em sáu tuổi, thực nhìn mà đoán không ra.”

Lý Thiên Lượng cùng Hầu Dũng cắn lỗ tai cười trộm, “Quả nhiên không phải 『 Kiều* 』.”

_kiều trong kim ốc tàng kiều.

Trương Minh Thành lộ ra biểu tình có vẻ hoang mang nhìn về phía Củng Vĩ.”Cảm giác anh ta cùng Táp ca, là loại hình hoàn toàn bất đồng.”

“Có lẽ chính vì như vậy, mới càng có thể hảo hảo ở chung.”

“Nói thế cũng được sao?”

“Chuyện tình cảm này, ai có thể nói rõ ràng? Chỉ cần Táp thích là tốt rồi.”

Cả đám ở trong nhà Từ Táp ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm, ca hát, thẳng nháo đến khuya mới cất bước trở về, Lý Xuất Vân giúp đỡ Từ Táp sửa sang lại phòng khách.

Cảm giác được các bạn củaTừ Táp đều không có dùng ánh mắt kỳ thị đối đãi mình, điều này làm cho Lý Xuất Vân yên tâm không ít, mới đầu luôn luôn tại lo lắng các người bạn này có thể chấp nhận mình hay không.

Có lẽ Củng Vĩ nói rất đúng, một đoạn cảm tình, là xem nó vững chắc hay không, yêu nhau hay không.

Khi Lý Xuất Vân ở phòng ngủ sửa sang lại giường, Từ Táp vào, hắn có uống rượu, nên mặt có chút hồng, cười meo meo.

Đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy thắt lưng Lý Xuất Vân, Từ Táp đem mặt dán lên mặt Lý Xuất Vân cọ cọ, ôm cậu chậm rãi lay động.”Tiểu hùng miêu, các huynh đệ của anh đều thực thích em, tiểu hùng miêu nhà của anh đáng yêu nhất.”

Cảm giác được men say của Từ Táp, Lý Xuất Vân đẩy hắn ngồi lên giường, hỏi: “Em làm sao đáng yêu?”

“Tiểu hùng miêu làm sao đều đáng yêu.” Nói xong, Từ Táp liền động thủ, lôi kéo áo sơmi của Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân chặn tay Từ Táp lại.”Anh còn chưa nói rõ ràng mà.”

Từ Táp ngã xuống giường, đưa tay gác ở trên trán.”Anh nói, tiểu hùng miêu nhà của anh, học hành số một, cao tài sinh, thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, đi nhiều nơi, đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, chụp ảnh phong cảnh đều tuyệt với, còn có…”

Lý Xuất Vân khóa ngồi ở thắt lưng Từ Táp, tay chống lên vai Từ Táp, cúi xuống nhìn hắn, hỏi: “Em thông minh?”

“Đương nhiên, sách em đọc anh đều không hiểu.”

Lý Tiểu Vân âm thầm đắc ý, thông minh, là có một chút đi, tối thiểu về phương diện sinh vật hóa chất mình vẫn là có tự tin.

“Xinh đẹp?”

“Đương nhiên, em đáng yêu nhất…” Nói xong, Từ Táp đưa tay xoa mặt Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân nhìn khuôn mặt anh tuấn của Từ Táp, muốn nói suất, Từ Táp so với mình còn suất hơn, bất quá, hắn nói mình xinh đẹp, vậy nhận đi.

“Em giỏi giang?” Lý Xuất Vân lại hỏi.

“Ân…” Từ Táp ôm lấy Lý Xuất Vân, một cái xoay người đem cậu đặt ở dưới thân.

Lý Xuất Vân luống cuống tay chân ở trong lòng Từ Táp giãy giụa.

Từ Táp cực kỳ dễ dàng đem Lý Xuất Vân khóa lại.”Tiểu hùng miêu, ngoan một chút, anh sẽ làm rất nhiều chuyện em thích…” (TBD: anh uống rượu vào liền trở thành đại sắc lang rồi >.<)

“Em mới không thích!”

Từ Táp dựng thẳng ngón trỏ lên, che đôi môi còn muốn phản bác của Lý Xuất Vân.”Chớ gạt anh, về cái này, anh biết rất rõ.”

Đời sống tình cảm ổn định, làm cho cuộc sống Từ Táp cùng Lý Xuất Vân trở nên càng tốt đẹp.

Trong tháng sáu, đội bóng có mấy trận đấu, Lý Xuất Vân đều mang cha của mình cùng đi.

Cậu muốn nhìn phản ứng của phụ thân đối với Từ Táp một chút.

Lý phụ biểu hiện như mọi fans bóng, cuồng nhiệt cỗ vũ trên khán đài, không thấy đều gì khác, Lý Xuất Vân lại không dám nói nhiều.

Duy nhất làm cho Lý phụ buồn bực chính là, đứa con luôn luôn không thích vận động, như thế nào đột nhiên đối với bóng đá bắt đầu sinh hứng thú mãnh liệt.

Cuộc thi của học viện, thành tích của Lý Xuất Vân tương đương hảo, nghiên cứu cùng giáo thụ cũng tiến triển không tồi, điều này làm cậu hết sức hài lòng, cảm thấy một nửa điều này cũng do công của Từ Táp, đều là vì có hắn cẩn thận chăm sóc cuộc sống của mình.

Nhưng Lý Xuất Vân lại phát hiện biểu tình Từ Táp từ từ ngưng trọng.

Một ngày sau khi huấn luyện chấm dứt, Từ Táp cùng Củng Vĩ sóng vai, chậm rãi hướng phòng nghỉ đi đến.

Nhìn đến Từ Táp tựa hồ có chuyện muốn nói, Củng Vĩ thay xong quần áo, liền đi theo Từ Táp vào nhà ăn ở sân huấn luyện, tìm cái góc ngồi xuống.

Từ Táp cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện Lượng, là thật?”

”Đúng vậy. Chuyện bây giờ còn đang tiến hành giữa, bất quá, cũng nhanh.”

Từ Táp ngẩng đầu, khổ sở nhìn Củng Vĩ.

Củng Vĩ lộ ra nụ cười ôn hòa.”Chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của em ấy.”

Từ Táp thương cảm đứng lên, thở dài, Củng Vĩ cũng lý giải được tâm tình lúc này của Từ Táp, tuy hắn cùng với hắn không thân lắm, thân thủ vỗ vỗ bả vai Từ Táp.”Tin tưởng Lượng cũng luyến tiếc mà.”

“Lý tiên sinh thật sự để Lượng đi sao?”

“Hắn đã đồng ý.”

Từ Táp vừa nghe, không khỏi nghĩ tới ông chủ chân chính phía sau đội Minh Châu —— Lý Hạo Vũ.

Lý Hạo Vũ – ông chủ của tập đòan Tân Minh Châu, đại cổ đông sau lưng đội Minh Châu.

Tập đoàn Tân Minh Châu, là kinh doanh hàng loạt khách sạn lớn cùng ngành thực phẩm, mà tập đoàn tài chính sau lưng nó còn lớn hơn nữa, chính là tập đoàn Lý thị.

Ở Hương Đảo, thậm chí trong ngành kinh tế thế giới, có tiếng tăm lừng lẫy. Đây là một gia tộc hoa thương* nổi tiếng, tộc nhân trải rộng toàn bộ thế giới. Gia tộc Lý thị đã vào thương trường từ thơi trung đại, tích lũy đại lượng tài phú. Gia tộc này vốn gốc ở Bắc Kinh, sau đó, chuyển đến làm vương* ở Thượng Hải, cuối cùng, lấy Hương Đảo làm nơi ở của người trong gia tộc.

_ gia tộc hoa thương: gia tộc có truyền thống buôn bán truyền đời.

_vương ở đây có nghĩa là vua của thương giới, kẻ đứng đầu, chứ ko phải vương (vua) của thời PK.

Bởi vì nhiều thế hệ kinh thương, mà mội một thời đại, đều có thương nhân xuất sắc xuất hiện, tập đoàn Lý thị càng lúc càng lớn, sản nghiệp kinh doanh từ điền sản, máy móc, chế tạo, khách sạn, rồi đến ngân hàng, điện tín, vận tải đường thuỷ, bán lẻ, cơ hồ không chỗ nào mà không có, xí nghiệp của gia tộc trải rộng khắp nơi trên thế giới. ($_$, ai gả vô nhà này đếm tiền mỏi tay a~)

Lý Hạo Vũ là một trong các thành viên của gia tộc Lý thị, hắn còn trẻ đã phụ trách tập đoàn Tân Minh Châu phát triển, đồng thời, đầu tư đội bóng đá Minh Châu, hiện tại, đội bóng này đã là cường đội số một số hai trên sân cỏ.

Từ Táp ở đội Minh châu rất nhiều năm, nhìn thấy Lý Hạo Vũ mấy lần, nhưng cũng ít đến có thể đếm được.

Vị Lý Hạo Vũ này, âm trầm nội liễm, cách làm việc thì trước sau như một, rất có phong cách của người Lý gia, cũng không đăng ảnh chụp lên báo.

Từ Táp làm sao cũng không nghĩ ra, nếu Lý Hạo Vũ có được tác phong khôn khéo cường hãn trước sau như một của Lý thị, hắn vì cái gì cùng quyết ý để Lý Thiên Lượng rời đi?

Ngày này, Từ Táp chạy chậm xong, ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, Lý Xuất Vân đi qua dựa vào, muốn cùng hắn ôn tồn một chút.

Từ Táp ôm Lý Xuất Vân, lại không nói gì, tựa hồ có tâm sự.

“Táp…”

Từ Táp nghe được Lý Xuất Vân gọi hắn, mới mỉm cười, nhìn người trong lòng.

Ngửa tay vỗ về mi tâm Từ Táp, Lý Xuất Vân cảm thấy bộ dáng mỹ nam tử nhíu mày thật đúng là làm đau lòng người.”Anh có tâm sự à?”

“Gần đây là có chút việc.”

“Nghe nói, Lý Thiên Lượng muốn đi?”

Từ Táp thâm trầm gật gật đầu. ”Đúng vậy.”

Lý Xuất Vân thực kinh ngạc, nguyên lai tin tức trên mạng là thật, cả ngày nay cậu cũng không quá tin tưởng, hiện tại nghe Từ Táp chứng thức, xem ra, đã muốn tám chín mười phần.” Sao lại như vậy chứ? Đội Minh Châu cư nhiên để cậu ta đi.”

“Anh cũng vậy nghĩ như vậy, anh vẫn không quá quan tâm tin tưởng. Bất quá trận trước anh nghe đội trưởng nói, ta nghĩ, cũng sắp rồi.”

“Thật sự để cậu ta đi?”

“Ân… Anh vốn tưởng rằng sẽ không đi. Anh cùng Lượng, còn có tiểu Dũng, bọn anh đều là từ trường học bóng đá tốt nghiệp vào đội Minh Châu, vẫn ở tại đội Minh Châu, chưa từng rời đi. Ba người ở bên nhau học tập, huấn luyện, từ dự bị cho tới chủ lực, rất nhiều năm. Kỳ thật anh biết, Lượng quyết định phải đi, nhất định là trải qua suy nghĩ kỹ càng, anh cũng biết, anh không nên nói thêm cái gì, nhưng anh…”

Lý Xuất Vân ôm lấy đầu Từ Táp, làm cho hắn tựa vào vai mình.”Em biết, Táp, anh luyến tiếc cậu ấy, anh luyến tiếc huynh đệ rời đi.”

“Ân, bạn bè nhiều năm như vậy, hắn đột nhiên muốn đi, muốn tới đội khác.”

“Khi gặp lại, chính là đối thủ.”

“Anh không sợ, anh chỉ là lo lắng cho cậu ấy.”

Lý Xuất Vân khó hiểu hỏi: “Cậu ta có cái gì khiến người ta lo lắng? Cậu ta lớn như vậy, lại nói, Lý Thiên Lượng cũng là tiên phong đỉnh cấp trong trận đấu quốc nội, đi đến khác đội, nhất định được đối đãi như bảo bối, có ngừơi chiếu cố cậu ta, anh lo lắng cái gì?”

Từ Táp nở nụ cười.”Ngươi không rõ, Lượng từ nhỏ là một đứa nhỏ mẫn cảm, thời gian để cậu ấy thích nghi với hoàn cảnh mơi so với người bình thường dài hơn.”

Lý Xuất Vân oai đầu nghĩ nghĩ.”Không rõ.”

“Nói như thế, mỗi lần khi Lượng đến sân khách đấu, luôn mang theo gối ôm của cậu ấy, bằng không hắn ngủ không ngon. Thi đấu nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn mang gối ôm kia, đi khắp tất cả thành thị.”

Lý Xuất Vân kêu đứng lên: “Ôi, nguy, đại tướng Từ Táp của đội Minh Châu, tung bí mật cá nhân của [phong tuyến tiêm đao ] Lý Thiên Lượng!”

Từ Táp không khỏi bị chọc đến ha ha nở nụ cười.

Lại một lát sau, Từ Táp nói: “Em nói rất đúng, Lượng qua đó nhất định sẽ có người chiếu cố cậu ta, anh không cần lo lắng nhiều như vậy, anh tin tưởng Lượng cũng nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố mình.”

Lý Xuất Vân vỗ vỗ đầu Từ Táp.”Có ngừơi bạn để vướn bận như anh, cậu ta thực hạnh phúc.”

Từ Táp chậm rãi trở nên bình thường trở lại.

Lý Xuất Vân tựa vào người Từ Táp, hỏi: “Táp, có một việc em rất muốn hỏi anh.”

“Cái gì?”

“Vì cái gì anh không đá tiên phong chứ?”

Từ Táp nở nụ cười.”Mỗi người đều có vị trí mỗi người, mỗi người cũng đều có sở trường của mỗi người. Anh hợp với vị trí giữa sân hơn, thế thôi.”

Lý Xuất Vân cười cườo: “Em nghĩ, anh suất như vậy, sẽ thích đá tiên phong.”

“Anh chưa bao giờ nghĩ qua như vậy, anh chỉ làm chuyện anh cảm thấy thích hợp. Anh yêu bóng đá, anh hy vọng có thể trở thành vĩ đại, cầu thủ toàn diện hình, không phải chỉ vì cầu tiến. Thật sự.”

Lý Xuất Vân tựa trên vai Từ Táp.”Em nghe cha em nói, anh ngươi thuộc dạng tuyển thủ kỹ thuật, dùng đầu óc đá cầu, cầu kỹ cũng phi thường tốt, tố chất thân thể cũng phi thường tốt, lại có cái nhìn đại cục, đại bộ phận tiến của công đội Minh Châu đều là từ ngươi phát hiện hoặc tổ chức, nhưng, cuớc pháp của cậu cũng tốt lắm, chân nào cũng có thể sút banh.”

“Ân, anh luyện tập, cho nên hai chân cũng có thể.”

“Trợ công không được thì tự lực cán sinh (chém >.<).”

Từ Táp cười gật đầu.”Đúng vậy.”

“Trong đội Minh Châu, được hoan nghênh nhất, là anh đi?”

Từ Táp nghĩ nghĩ.”Fan của Lượng tương đối nhiều, anh ta thực anh tuấn, rất nhiều người thích cậu ấy.”

“Nhưng anh thì thân thiết hơn.” Lý Xuất Vân lập tức đón nói: “Khi tiên phong đánh tiến khung thành đương nhiên rất tuấn tú, bất quá, nếu như không có Táp trợ công, cũng không thể tiến khung thành đi? Cho nên, sẽ có người thích người tiến vào khung thanh cũng sẽ có người thích người trợ công. Em tin tưởng, nhất định có rất nhiều rất nhiều người thích Táp thích xem Táp đá cầu, thích khi xem Táp đá cầu, sẽ có cảm giác rút toàn lực ứng phó đích, Táp là giỏi nhất!”

Nghe được Lý Xuất Vân ca ngợi, Từ Táp không khỏi mặt đỏ.”Không có tốt như vậy.”

“Em nói tốt chính là tốt, Táp lớp nhất!”

“Em cũng rất xuất sắc a.”

Lý Xuất Vân đô khởi miệng: “Em làm sao mà tốt?”

Từ Táp nhất nhất liệt kê, “Em học vấn tốt, làm bài giỏi, đọc sách tiếng Anh giống đọc trung văn, đi nhiều nơi, chụp ảnh cũng tuyệt.”

Lý Xuất Vân cười meo meo hỏi: “Thật sự. Mỗi lần đều nói giống nhau không phải là gạt em chứ?”

“Đương nhiên là thật.”

“Kia tìm được em, là may mắn của anh nga.” Nói xong, Lý Xuất Vân vươn tay, xoa gương mặt Từ Táp.

Từ Táp gật đầu.”Đúng rồi, tiểu hùng miêu đáng yêu như vậy, anh có thể tìm được, thật sự là may mắn.”

“Phải hảo hảo quý trọng có biết hay không?”

“Anh sẽ hảo hảo chiếu cố em, thương em, yêu em.”

Lý Xuất Vân cười hì hì nói: “Nói phải làm nga.”

“Bất quá, tìm được anh cũng là may mắn của em.”

Lý Xuất Vân vỗ đầu vai Từ Táp.”Hầu tử.”

Lý Xuất Vân lại hỏi: “Táp, Lý Thiên Lượng sẽ chuyển đến đội bóng nào?”

Từ Táp cau mày nghĩ nghĩ.”Bây giờ còn chưa lộ ra, bất quá anh nghĩ, chắc là đội bóng của Thượng Hải, Lượng là người Thượng Hải.”

“Anh là người Trùng Khánh, nếu anh phải chuyển, sẽ đi Trùng Khánh?”

Từ Táp cười nói: “Anh sẽ đi có nơi nào tiểu hùng miêu.”

“Tứ Xuyên còn có gấu trúc đó.”

_gấu trúc = hùng miêu.

Từ Táp đứng lên, kéo Lý Xuất Vân từ trên ghế sa lon ôm lấy.”Anh a, cũng chỉ muốn một mình con này.”

Bảy tháng, chính là mùa đổi nơi công tác của các cầu thủ trong các thành phố.

Đợi cho kỳ nghĩ ngơi và hồi phục chấm dứt, cuối tháng tiếp theo chính là bắt đầu mùa thi đấu, có không ít cầu thủ, sẽ khoát chiến y của đội bóng khác.

Chuyện Lý Thiên Lượng phải chuyển tới đội bóng Thượng Hải, đã xác định.

Tuy rằng vẫn không chấp nhận, nhưng lúc này trong lòng Từ Táp càng nhiều chúc phúc.

Vi Lý Thiên Lượng làm bữa tiệc tiễn biệt, ăn xong mấy món, mọi người đều có ý nguyện có thể gặp lại nhau một lần nữa.

Lý Thiên Lượng đi về phía cấp trên của đội bóng cùng đội bóng chào từ biệt.

Đi vào đại lâu tổng bộ của tập đoàn Tân Minh Châu, đã gần bốn giờ chiều.

Được bí thư dẫn theo, Lý Thiên Lượng đi vào phòng tổng tài ở tầng cao nhất.

Cửa gỗ rất nặng, thảm thật dày, đi ở trên, không có một tiếng động.

Đi phòng tiếp khách đã được rộng mở, Lý Thiên Lượng nhìn thấy một người, đang đứng trước cửa sổ dài phía đối điện chỗ tiếp khách, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lý Hạo Vũ vốn là như thế này, hắn phi thường thần bí mà âm trầm, cơ hồ cũng không tham dự hoạt động đội bóng, thậm chí là hội xuân trà ở tân niên cũng không trình diện.

Lý Thiên Lượng ở đội Minh Châu đá cầu nhiều năm, cơ hội nhìn thấy đại lão bản phía sau màn này cực nhỏ, mỗi một lần hắn đều là đưa lưng về phía người khác.

Nói ra, các cầu thủ đã hỏi thăm qua Lý Hạo Vũ này, có người đoán rằng phải bộ dáng hắn rất dọa người hay không mà hắn không dám gặp người khác.

Bất quá không phải, bản nhân Lý Hạo Vũ lớn lên cực anh tuấn, thỉnh thoảng có ngừơi trong gia tộc hắn mới hắn làm khách mời đặc biệt để tuyên truyền cho sản phẩm.

Đứng ở bên trong cửa, Lý Thiên Lượng không dám động, nam nhân kia, gần chỉ là một bóng dáng, liền đủ lực uy chiếp cùng cảm giác áp bách, làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhẹ nhàng khụ một tiếng, Lý Thiên Lượng muốn khiến cho đối phương chú ý.

Quả nhiên, nam nhân đứng phía trước cửa sổ mở miệng, “Ngày mốt phải đi sao?”

Âm thanh nam tính phủ đầy từ lực, ở trong không gian tiếng vọng.

”Đúng vậy.”

Sau đó, lại là cả phòng lại trầm mặc.

Lý Thiên Lượng một cử động cũng không dám.

Rốt cục, Lý Hạo Vũ lại mở miệng: “Bên Thượng Hải sẽ gởi phi cơ qua đón ngươi đi, đỡ phải bị nhiều phóng viên đuổi theo.”

“Cám ơn.”

“Không cần cám tạ ta, thay ngươi tranh thủ là phải mà.”

Than nhẹ một tiếng, Lý Hạo Vũ chậm rãi nói: “Để người của ngươi ở lại, cũng không giữa lại được lòng của ngươi, không có ý nghĩa.”

Lại qua một khắc, Lý Hạo Vũ nói: “Chúc ngươi hết thảy thuận lợi.”

Lý Thiên Lượng phất tay: “Cám ơn. Như vậy, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Lý Xuất Vân nhìn đến tin tức trong TV, khi Lý Thiên Lượng hướng các phóng viên triển lãm cầu y của mình tân, cậu nhìn nhìn Từ Táp đang chạy bộ ở một bên, phát hiện biểu tình Từ Táp thực bình tĩnh, biết Từ Táp đã tiếp nhận sự thật này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.