Sau khi bà vú của Dữu Dữu xuất ngoại, hai người đã thương lượng là buổi sáng khi anh đi làm sẽ đưa Dữu Dữu đến cửa hàng giao cho cô chăm sóc, tan làm anh sẽ quay lại đón con gái, cố gắng hết sức không đem đến quá nhiều phiền phức cho cô.
Nhưng mà tính toán sắp xếp và thực tế tất nhiên vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Công việc của anh khó có thời gian đi làm cố định, có lúc phụ trách nhiều dự án hơn, khoảng thời gian đó sẽ cực kỳ bận rộn, muốn cố gắng không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô là hoàn toàn không thể.
Dương Ấu Tần cũng biết rõ điều này, anh không thể phân thân, buổi tối sau khi cửa hàng đóng cửa thì cô sẽ đưa Dữu Dữu về nhà, sau đó đợi anh đi làm về rồi cô mới có thể rời đi.
Có lúc ngày lễ cửa hàng đóng cửa, anh sẽ đưa con gái nhỏ đến chỗ của cô, nếu cô có hẹn với ai khác cũng sẽ dắt Dữu Dữu theo, hai người ăn cơm đi dạo phố, đi đâu cũng đều đi với nhau, như hình với bóng.
Sau đó Dư Quán Chỉ dựa theo số lương lúc đầu trả cho dì Ngô lại thêm một chút rồi đưa cho cô, cô cũng không từ chối, nhận lấy rất dứt khoát.
Anh cũng không có khờ như vậy, cho rằng thế là đã thanh toán xong, không ai nợ ai, gia dình cô ấy sung túc, là thiên kim tiểu thư của nhà họ Dương cần chi mấy đồng bạc lẻ này, là cô thương đứa nhỏ không có mẹ, từ khi quen biết cô đến giờ tâm tư cô chính là dịu dàng như vậy, anh không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Cho dù trả lương thì món nợ ân tình này cho tới bây giờ cũng không thể bù đắp được, chẳng qua là để cho lương tâm mình thoải mái hơn mà thôi.
Chủ đề giữa bọn họ ngoại trừ Dữu Dữu ra thì không còn gì khác. Cô sẽ nói cho anh biết đôi chút về tâm tình của Dữu Dữu, nhắc nhở anh nên lưu ý cái gì, tâm sự sâu xa của cô gái nhỏ, cô không nói anh thật đúng là không thể nào nhận ra được.
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, thật đúng là không sai chút nào -- dù là cô gái nhỏ ba tuổi.
Anh nhận ra rất nhiều điều nhỏ nhặt, Dữu Dữu thật sự cũng có những thay đổi không rõ ràng, cứ mỗi ngày một chút, không quan sát kỹ sẽ rất dễ sơ sót những chi tiết nhỏ.
Ví dụ như con bé đã chủ động chia sẻ với anh những băn khoăn của một cô nhóc rồi, trước kia hình như rất ít khi nói những thứ này, nếu cố truy hỏi con bé có thể sẽ giận dỗi.
Nụ cười của con bé càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng ngọt ngào.
Con bé nói nhiều hơn, cũng có vẻ mạnh dạn thể hiện mình, cá tính nhanh nhẹn hồn nhiên hơn.
Trước kia là một đứa nhỏ điềm đạm ít nói lại nhu thuận nghe lời, hôm nay lại biết dựa vào anh làm nũng, là cô nhóc lanh lợi hồn nhiên nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Đây là điều mà anh mong muốn, anh đã không thể làm được nhưng Ấu Tần lại làm được, Dữu Dữu vô cùng tin tưởng cô, mới có thể tiếp nhận sự dạy dỗ của cô từng bước một như vậy.
Anh mang ơn cô không sao kể hết, nhưng lại không thể nào nói ra, cuối cùng chỉ có thể dùng việc tăng lương hàng tháng để biểu đạt chút tâm ý.
Đối với chuyện này cô chưa từng nói lời nào, dù thế nào đi nữa anh trả lương cô vẫn nhận, nhưng trong lòng anh cũng rất rõ ràng, cô luôn dùng tiền lương để mua đồ lại cho Dữu Dữu, không bao giờ tiết kiệm.
Càng về sau, cơ hội để anh mua quần áo cho con gái cũng không có, bọn họ ở cùng nhau đã quen thuộc rồi, mua sắm cũng tiện hơn, hơn nữa con bé cực kỳ thích quần áo và mấy món phụ kiện nhỏ cô chọn, mấy món đồ của cô gái nhỏ cũng không thể trách anh không có khiếu thẩm mỹ.
Bây giờ con gái dài cũng "Dì Ấu Ấu", ngắn cũng "Dì Ấu Ấu", tóm lại xem lời cô nói làm tiêu chuẩn.
Cách sinh hoạt như vậy ước chừng được hơn một năm, sau khi bọn họ bàn bạc qua, cảm thấy có thể để Dữu Dữu đi nhà trẻ, từ từ mở rộng phạm vi cuộc sống của con bé, học tập và quan hệ giao tiếp đều cùng được câu thông với nhau.
Lúc mới bắt đầu sẽ học lớp nửa buổi, xem tình hình như thế nào, sau khi tan học cô vẫn đến đón con bé.
Bởi vì không thay đổi quá nhiều, phần lớn vẫn là hoàn cảnh sinh hoạt đã quá quen thuộc với mình, Dữu Dữu cũng không quá bài xích, đã thành thói quen tâm sự với Ấu Tần, sẽ chủ động chia sẻ với cô chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra mỗi ngày, để cô có thể nắm được cảm xúc của con bé, năng lực học tập, cùng với tình hình thích nghi.
Một ngày, anh xong việc muốn đi đón Dữu Dữu, gọi điện thoại cho cô, cô nói mình đang ở nhà lớn của nhà họ Dương, hôm nay cửa hàng đóng cửa, buổi sáng đi dạo phố với Dữu Dữu, buổi tối đã hẹn cùng ăn cơm với người nhà.
"Này -- bây giờ anh qua đó, có tiện không?"
"Tiện mà, có cái gì không tiện chứ? Lần nào bọn em cũng chuẩn bị rất nhiều món, ăn không hết." Cô trả lời một cách tự nhiên.
Không phải vấn đề là thức ăn có đủ hay không, mà là..... Đó là gia đình tụ họp.
Anh vốn định thời gian vẫn còn sớm, bây giờ anh chạy tới đón con gái về, mà vẫn để cho cô và người nhà ăn một bữa thật ngon, thuận tiện lái xe về trước.
Lúc đến Dương Ấu Tần đang bận bịu trong bếp, ra mở cửa chính là Dương Trọng Tề, trước đó đã từng gặp mặt một lần ở bệnh viện.
"Chào anh, tôi đến đón Dữu Dữu."
Dương Trọng Tề nhìn anh cười nhạt. "Là ai?"
Vẻ mặt anh hơi ngại ngùng. "Con gái của tôi, Dư Tâm Dữu."
"Đó." Đối phương cũng không nói lời dư thừa, nghiêng người tỏ ý bảo anh vào nhà. "Hai người họ ở trong bếp bày trò rồi, có lẽ cơm tối vẫn phải chờ thêm chút nữa."
..... Anh không phải tới dùng cơm.
Vừa bước vào phòng khách, liền nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phòng bếp.
"...... Thế này, túm lấy một cái nếp nhăn, sau đó đè xuống, Dữu Dữu thật là giỏi."
"Ha ha, cái của cậu lớn gói xấu xí ghê luôn!"
"Anh họ à, anh bị cười nhạo rồi, Dữu Dữu người ta cũng gói đẹp hơn anh đó."
"...... Em quản được anh à! Của anh đây là hoành thánh!"
Ghé đầu nhìn vào bếp, ngồi cạnh bàn tròn còn có Dương Bá Hàn và vợ của anh ta, Ấu Tần và Dữu Dữu cùng nhau gói sủi cảo..... Ách, hoặc là hoành thánh?
Nhìn qua thành phẩm trong khay, hai người phụ nữ gói rất gọn gàng đẹp đẽ gần như ngang tài với quán ăn nhỏ, còn một lớn một nhỏ kia hoàn toàn tới làm loạn, gói xiêu vẹo sứt sẹo, phá hoại không chịu nổi.
Nhưng Ấu Tần vẫn cứ như mọi khi vậy, thoải mái khích lệ, sủi cảo rõ ràng gói lúc lớn lúc nhỏ, còn có cái rách da, không đè kín miệng, cho vào nồi chắc chắn sẽ tan ra rời rạc hết. Cô âm thầm giúp đỡ giai đoạn cuối, sau đó không tiếc lời khích lệ con bé.
Anh biết đây là cách hình thành tính tự tin cho con bé, cái gì cũng buông tay để cho con bé làm, Dữu Dữu cảm thấy được mình có phần giúp đỡ thì sẽ rất vui, hiển nhiên thông điệp trong đó là "Không có con thì tôi nên làm gì đây", để cho Dữu Dữu cảm giác mình rất quan trọng, vô hình trung loại trừ được những lo lắng trong lòng.
Con gái hơi ngửa đầu phát hiện ra anh, mang theo nụ cười chạy nhanh tới. "Ba ba, ba xem, đây là cậu lớn làm, đây là con làm."
Anh cúi đầu nhìn qua thành phẩm trong lòng bàn tay trái phải, nhân tiện dùng ngón cái lau bột mì dính trên bầu má mềm mại của con bé, sau đó mới ý thức được vấn đề xưng hô. "Cậu lớn?"
"Đúng nha." Dữu Dữu quay đầu lại, nhìn người đàn ông chân tay vụng về đang ngồi trước bàn tròn.
Dư Quán Chỉ khẽ cau mày.
Nếu như khái niệm thứ tự của anh không sai thì cậu..... Phải là anh em của mẹ chứ? Thật ra Dữu Dữu có thể gọi "chú", cách gọi này thường được dùng hơn, gọi là cậu hình như...... Không được ổn lắm.
Lời muốn cải chính đã đến bên miệng rồi, lại cảm thấy hoàn cảnh không thích hợp, sửa lời lại: "Đi rửa tay đi, ba ba dắt --"
Lời còn chưa dứt, Dương Trọng Tề vẫn đứng yên sau lưng, không nhanh không chậm cắt đứt đoạn cuối. "Ở lại ăn cơm."
Đó là câu khẳng định không cho từ chối, cũng không phải là hỏi ý kiến.
Thái độ cưỡng ép, Dư Quán Chỉ đành phải miễn cưỡng đồng ý. ".... Vậy thì.... làm phiền rồi."
"Người cậu làm phiền không phải tôi."
"......"
Sao anh vẫn cảm thấy trong lời nói của đối phương có hàm ý gì đó, hơn nữa không thân thiện cho lắm? Là anh quá nhạy cảm sao?
Thái độ của từng thành viên trong nhà họ Dương đều vô cùng nhiệt tình, trước lúc ăn cơm, Dương Quý Sở trở về, hơn nữa còn dẫn theo đồng nghiệp.
Anh nhớ Ấu Tần từng nói qua, Dương Quý Sở giảng dạy ở trường đại học, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác -- chính là khí chất hơn người, Quý công tử hoàn toàn là kiểu tài hoa nho nhã.
Người bạn kia -- anh có cảm giác người này vừa xuất hiện, dường như không khí trở nên hơi kỳ quặc.
Lúc đầu anh còn chưa biết sao lại như thế, cho đến trước khi ăn cơm, anh dắt con gái đến phòng tắm để rửa tay, vô ý nghe được Dương Bá Hàn và Dương Quý Sở đang nói chuyện ở bên ngoài.
"Anh làm cái quái gì vậy? Dư Quán Chỉ đang ở đây, anh lại dẫn cậu Kha đến, tình huống này vô cùng lúng túng."
"Anh đâu có biết cậu ta cũng ở đây? Lại không có ai nói với anh." Dương Quý Sở trả lời một cách vô tội. "Vả lại, Dư Quán Chỉ cũng không có biểu hiện gì, cứ để như vậy cũng không phải là cách, Ấu Tần cũng không còn trẻ, cứ tiếp tục lãng phí tuổi xuân như vậy sao? Trí Khiêm thích con bé như vậy, cho hai bên một cơ hội, để con bé lưu ý đến một người khác, thêm lựa chọn có gì không tốt đâu."
"Tốt nhất là như vậy, nếu Ấu Tần trở mặt, chính anh chịu trách nhiệm trấn an con bé đó."
"Em có thấy dáng vẻ con bé không vui sao?"
"..... Thì không có."
Thì ra là vậy, cái gọi là "Ghé qua lấy tài liệu giảng dạy, tiện đường ở lại ăn cơm tối" chỉ là mượn cớ sao? Thật sự chính là có dụng ý, muốn trở nên gần gũi.
Ở phía dưới Dữu Dữu kéo kéo ống tay áo của anh, anh đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo con bé im lặng, dắt con gái lặng lẽ lui ra.
Biết được tính chất phía sau bữa cơm này, quả thật anh ở lại vô cùng không tự nhiên, một bữa cơm ăn không biết ngon, chỉ muốn mau mau kết thúc, kiếm cớ cáo từ rời đi.
Sau khi ăn xong, con gái xung phong nhận việc giúp đỡ rửa chén, người làm cha như anh nếu ăn uống thỏa thuê xong liền định phủi mông chạy lấy người, thì hình như đối nhân xử thế còn không bằng con gái, vì vậy lại nán lại, ở phòng khách pha trà nói chuyện một hồi.
Tán dóc một hồi nói đến chuyện công việc, đợi thêm một hồi, anh nắm lấy cơ hội thích hợp, không thất lễ chuẩn bị cáo từ ra về.
"Chờ một chút, Quán Chỉ, tiện thể đưa em về được không? Hôm nay em không lái xe đến."
"Được." Anh đáp, chuẩn bị đi tìm con gái. Đối với người ở đây Dữu Dữu còn hòa đồng quen thuộc hơn anh, giống như là trở về nhà mình vậy.
Lúc đứng lên thì thấy Dương Trọng Tề đang nháy mắt với cô.
Anh thật sự không cố ý muốn nghe lén bọn họ, chỉ là vì sắc mặt của Dương Trọng Tề rất khó chịu, lo là anh ta sẽ nói mấy lời nặng nề với Ấu Tần, liền không kềm được mà bám theo.
"..... Dương Ấu Tần, em thật sự biết em đang làm cái gì sao?"
"Em lại không có....."
"Không có thế nào? Kha Trí Khiêm đến đây là vì ai, tình cảnh của Dư Quán Chỉ không phải em không biết? Cả buổi tối thân mật với con gái của bạn trai cũ, hỏi han ân cần, chu đáo, y hệt dáng vẻ của mẹ kế vậy, giá trị của em còn không vậy?"
"Cái này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai." Làm gì hôm nay mới nổi quạu? Ăn phải thuốc nổ sao?
"Lúc trước bọn anh không nói tiếng nào, cứ nghĩ rằng em và cậu ta đã thiết lập được nhận thức chung cho những chuyện trong tương lai, nhưng mà hôm nay anh lại nhìn thấy thái độ của cậu ta, hoàn toàn không hề có chuyện như vậy. Một tiếng “cậu” thôi cũng khiến cậu ta lộ vẻ khó khăn, vậy là sao? Người khác muốn còn cầu không được! Bọn anh cũng không hề so đo chuyện em sẽ trở thành mẹ kế......"
"Anh Trọng Tề, em nghĩ là anh thật sự thích Dữu Dữu." Bộ dạng khẩu khí như vậy là sao?
"Thích Dữu Dữu là một chuyện, phân biệt rõ thân phận lại là một chuyện. Muốn làm thiên sứ một ngày, anh rất vui lòng, nhưng nếu như lo liệu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nhận trách nhiệm nuôi dạy, còn phải lo con bé không được quan tâm, lo con bé đói, lo con bé có hành vi sai lệch, vậy thì lại là chuyện khác. Nếu như Dư Quán Chỉ không có ý nguyện như vậy, tốt nhất em phải có chừng có mực, không có vị trí gì thì cũng không cần làm chuyện vượt quá bổn phận."
"Em cũng không có ý đó mà..... Là vì Dữu Dữu..... Thôi, chính là biết mọi người sẽ có phản ứng như vầy, cho nên em mới không giải thích, dù sao thì mọi người cũng suy nghĩ nhiều quá rồi."
"Là bọn anh nghĩ quá nhiều, hay là em nghĩ quá ít? Em có thể đồng cảm vì đứa trẻ không có mẹ yêu thương, nhưng cũng không cần làm chuyện lỗ vốn, một cô gái chưa kết hôn, suốt ngày dắt theo một đứa nhỏ đi đi về về, ai dám theo đuổi em nữa? Em làm như vậy cũng đủ rồi, dù sao em cũng không phải là mẹ của con bé, cũng sẽ không trở thành mẹ của con bé."
"Em biết rồi mà! Vừa rồi Kha Trí Khiêm hẹn em, em cũng đâu có từ chối liền đâu." Cũng không phải là không cân nhắc đến tương lai của mình.
"Người ta là người đàng hoàng, Quý Sở cũng vừa ý, là đối tượng tốt đó, em cân nhắc thử xem. Cho dù có ý định hay không cũng phải cư xử cho tốt, nếu hẹn hò với cậu ấy mà em vẫn dắt đứa nhỏ theo thì anh liền bóp chết em đó!"
"Được rồi được rồi! Bữa nay anh hung dữ thật đó......"
"Là em làm cho người ta tức giận." Mỗi lần gặp phải Dư Quán Chỉ, đầu óc liền không rõ ràng. Anh không biết cái tên đàn ông đó có chỗ nào tốt, luôn khiến Ấu Tần trở nên không giống mình.
Là người anh ích kỷ, anh thừa nhận anh không thể nào thích nổi tên đó, kẻ đã làm cho cô em gái nhà anh lộ vẻ mặt tủi thân của cô vợ nhỏ, anh không thể nào vui nổi.
Cho tới bây giờ anh cũng không xen vào thị phi ân oán giữa họ, yêu cầu duy nhất của anh chính là người này có thể mang lại niềm vui cho em gái mình, nhưng mà cậu ta không làm được, chỉ như vậy thôi.
Trên đường trở về, Dữu Dữu vui chơi cả ngày, mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trên tay cô.
Dương Ấu Tần điều chỉnh tư thế, lấy áo khoác của mình đắp lên cho con bé, thấp giọng nói.
"Hai ngày trước, cô giáo ở vườn trẻ có nói với em, Dữu Dữu rất thông minh, hỏi ý kiến chúng ta xem cân nhắc để cho con bé đi học sớm hơn không. Sau đó em có hỏi Dữu Dữu, dường như con bé không muốn, người có khả năng học vượt cấp, ở nhà em không phải là không có, nhưng em cảm thấy, trừ khi bản thân bọn họ rất có hứng thú và ham đi học, bằng không chỉ là kiểu thi đua ứng phó mà thôi. Anh có kỳ vọng mình có một đứa con gái ưu tú không?"
"Nếu như bản thân con bé đã không muốn, thì anh mong muốn có cô con gái vui vẻ hoạt bát hơn."
"Em cũng nghĩ giống như vậy, cho nên cũng hi vọng để cho con bé phát triển tự nhiên, có tuổi thơ hồn nhiên tương đối quan trọng. Chỉ có điều em lại phát hiện con bé rất nhạy cảm với các con số, đi dạo phố với con bé, nó đã sẽ giúp em xem giá tiền, có một lần ông chủ tính lộn tiền, chính con bé nói cho em biết, điều này làm em rất ngạc nhiên. Em hỏi thì con bé có muốn học tính nhẩm không? Trông dáng vẻ con bé rất là vui. Mấy hôm nay em có lưu ý mấy lớp học năng khiếu cũng khá ổn, anh có thể cân nhắc xem."
"Dữu Dữu nói muốn học tính nhẩm à?" Anh có hơi bất ngờ.
"Đúng vậy. Có mấy lần em lấy điện thoại ra để tính tiền thì con bé đã tính trước cho em rồi, những người bên cạnh nghe được, khen là con gái cô thật thông minh, con bé cười đến thẹn thùng, trốn ra sau lưng em. Em nghĩ, điều này làm cho con bé có cảm giác thành tựu, còn nói muốn làm máy tính di động của em, có lẽ đã phát hiện ra em dốt tính toán thôi." Cô cười cười tự giễu.
"Để hình thành hứng thú của một đứa trẻ thì em cho là có thể để cho con bé thử một lần."
Sau đó, bọn họ lại trò chuyện đôi chút về những chuyện đã xảy ra gần đây, tất cả chủ đề đều vây quanh đứa bé.
Chia sẻ hết những chuyện nhỏ thú vị của Dữu Dữu, không khí yên tĩnh lại, nhớ tới vấn đề vừa thảo luận vẫn chưa có kết luận, lại nói: "Nếu như anh không phản đối, mấy ngày tới em tìm thời gian dắt Dữu Dữu đi học thử, trực tiếp quyết định chọn một lớp năng khiếu thích hợp để con bé học được không?"
"Được, em quyết định đi." Anh tin tưởng một trăm phần trăm rằng chuyện cô làm nhất định là lựa chọn tốt nhất cho Dữu Dữu.
Chủ đề kết thúc, cô cúi đầu nhìn kỹ đứa nhỏ đang ngủ yên trong lòng, kéo áo khoác trượt xuống, áp tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào khi ngủ của Dữu Dữu.
Cô thật sự rất thương Dữu Dữu, chăm sóc con bé vô cùng chu đáo, cô làm được quá nhiều, nhiều đến một người mẹ cũng không thể làm tốt hơn nữa, làm cho Dữu Dữu vui vẻ như vậy, cả người yên tĩnh thoải mái mà lớn lên. Nếu như không có cô, hôm nay có thể con gái của anh còn là một đứa trẻ an tĩnh hướng nội ít nói, một đứa nhỏ với tính tình u sầu, khó có được nụ cười rực rỡ như vậy.
Lúc dừng đèn đỏ, anh nghiêng đầu liếc nhìn, cô đã tựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tỏ ý cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Cho tới bây giờ, cô đều chỉ nói về Dữu Dữu với anh, ngoài ra không hề đề cập tới chuyện gì khác. Nhưng kỳ thật, một cô gái chưa lập gia đình, cả ngày dắt theo một đứa trẻ bên người, làm sao không có phiền phức được? Dương Trọng Tề không nói, anh cũng sẽ không biết, hai cha con bọn họ đã làm chậm trễ cô quá nhiều, nợ ân tình này khó mà trả xong.
Anh vẫn luôn chờ cô nói ra, nhưng cô không nói, cho dù tối nay bị người nhà nghiêm khắc nhắc nhở, cô vẫn không có ngỏ ý gì, vẫn như thường ngày thảo luận chuyện của Dữu Dữu với anh, trừ lần đó ra thì một mực không đề cập tới.
Biết rõ làm cho gia đình không vui, cô vẫn không bỏ được Dữu Dữu sao? Thương đứa nhỏ này lớn lên không có mẹ, liền dùng hết khả năng làm tất cả có thể cho con bé, giống như lúc mới biết cô vậy, ngây ngô đến trước cửa rạp hát giúp người ta bán vé, tấm lòng mềm mại hơn bất cứ ai, nếu anh đòi hỏi cô, lừa gạt cô nhẹ dạ, thật sự là chuyện rất dễ dàng.....
Xe dừng trước tòa nhà cô ở, cô mở mắt ra, cẩn thận xê dịch đứa bé ở trong lòng, đặt gối ôm nhỏ lót ra sau đầu con bé, lúc định rút người ra để rời đi, cô nhóc đã mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, đưa tay ôm cổ cô, yêu thương nhẹ nhàng hôn lên má cô, ngọt ngào nói: "Bye bye, dì."
Cô hôn lại rồi nhẹ nhàng cười nói. "Bye bye, thiên thần nhỏ."
Hai người kia, tình cảm ngọt ngào đến phát ngấy luôn, mẹ con cũng chỉ đến như vậy thôi. Dư Quán Chỉ không thể nào tưởng tượng, ngày nào đó cô rời đi, Dữu Dữu sẽ thế nào, còn anh......Biết sẽ ra sao?
Sau khi Dương Ấu Tần xuống xe, anh nhìn vị trí trống không đó, thất thần tim đập mạnh và loạn nhịp.
Cô để lại áo khoác để đắp lên người Dữu Dữu. Ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô đang di chuyển, bóng dáng yếu ớt cô đơn, trong phút chốc làm tim anh dau xót.
Bản thân cô thờ ơ không thấy, anh cũng muốn giả bộ đui mù, bỉ ổi giả vờ như không thấy sao?
Dương Trọng Tề khó chịu cũng không phải là không có nguyên nhân, anh quả thật đã làm cho cô bị uất ức, hy sinh chăm sóc cho anh và Dữu Dữu, nhưng -- rốt cuộc anh thì sao chứ?
Bởi vì kích động nên anh cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó mở cửa xe đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô dừng lại, cúi đầu xuống trước ánh mắt kinh ngạc của cô --
Lúc anh phát hiện ra hành động của mình thì anh đã hôn cô rồi.
Nhưng anh không muốn suy nghĩ nữa, ép môi sâu hơn.
Anh biết sau đó anh sẽ hối tiếc về sự kích động của mình, nhất định sẽ. Nhưng mà ít nhất trong mấy giây này, anh dẹp bỏ lý trí, để mặc cho cảm xúc rung động chi phối tất cả.
Anh muốn hôn cô, cũng chỉ như vậy thôi.
Trong trí nhớ, cảm giác thân mật với cô, chưa bao giờ phai nhạt, độ ấm trên môi cô, mềm mại, trước sau đều vững vàng trong trí nhớ và trong tim anh, giấu thật sâu thật sâu, không dám mở ra, cũng không thể nhớ lại, nhưng thủy chung vẫn ở đây.
Khi đó ôm cô thì cô cũng sẽ giống như bây giờ, đôi tay nhẹ nhàng đặt bên hông anh, có lúc hôn quá thắm thiết, hoặc là không khống chế sức lực mà làm cô đau, hại cô không thể hít thở, cô sẽ trả thù cắn môi dưới của anh, có lúc sẽ ngăn chặn đầu lưỡi của anh lại, không cho anh xông vào, chống đối một cách im lặng.....
Những thứ này là chuyện mờ ám đáng yêu, anh đều nhớ rất rõ. Có một thời gian, mỗi khi nhớ tới tim sẽ đau đến không thể nào ngủ được, trằn trọc suốt đêm, cuối cùng, anh bắt đầu sợ phải nhớ đến những chuyện ngọt ngào nhưng quá đau lòng này.
"Ấu Ấu....." Anh đau đớn, trầm giọng khẽ gọi.
Anh không có quên, chưa từng quên.
Cô khẽ run lên, tay đặt bên hông anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, mở miệng ngầm cho phép anh.
Anh hôn rất sâu, vô cùng nồng nàn, vô cùng tinh tế, sau đó, cam tâm buông cô ra.
Hai người đều cố đè nén, hơi thở rối loạn.
Anh yên lặng nhìn cô một lúc lâu, cởi áo khoác khoác lên vai cô, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Em và Dương Trọng Tề nói chuyện, anh đều nghe hết."
Cô mở to mắt, đang muốn mở miệng nói gì đó thì anh giơ tay ngăn lại. "Anh chỉ muốn nói cho em biết, đừng để Dữu Dữu kéo bước chân của em, con bé vốn cũng không phải là trách nhiệm của em, em nên theo đuổi tương lai của mình, anh..... Anh muốn nói anh có thể lo được cho Dữu Dữu, em không cần phải lo nghĩ những chuyện này."
"Cho nên....." Cô bối rối, vẻ mặt hơi ngơ ngác nhìn anh.
Đây là có ý muốn cô rời đi sao? Nụ hôn đó..... Vậy là có ý gì?
Anh thở dài. "Ấu Tần, em biết mà, chuyện em muốn, anh không đáp ứng nổi."
Trước kia lúc còn hẹn hò yêu đương cũng đã làm cho cô không vui như vậy, hiện giờ lại có đứa nhỏ, muốn lãng mạn cũng không thể, mỗi ngày trôi qua cũng chỉ là củi gạo dầu muối, những thứ đó cô hẳn sẽ không muốn.
Đã thử qua một lần, cuối cùng kết thúc hỏng bét, lúc còn trẻ anh còn có thể dựa vào sự nhiệt tình và kích động, cái gì cũng không quan tâm đến, nhưng là bây giờ thì khác, anh không chỉ có một mình, anh còn có trách nhiệm, lỡ như lần này thất bại nữa, bị tổn thương sẽ không chỉ có mình anh.
Anh không thể thất bại nữa, cũng không có dũng khí để hứa hẹn bất cứ chuyện gì, thay vì cứ níu kéo cô nửa vời như vậy, chi bằng buông tay để cô theo đuổi thứ mà cô muốn.
"Anh Kha đó..... Xem ra là người không tệ, nếu như em....." Anh dừng một chút, khó khăn nói: "Nếu chủ nhật em bận, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tự trông coi Dữu Dữu. Thậm chí..... Sau này cũng bận, chỉ cần nói một tiếng, anh hiểu mà."
Cô không nói được, vậy hãy để cho anh nói.
Nói ra tất cả, anh cảm thấy như trút được gánh nặng, ít nhất không cần để cho cảm giác tội lỗi đè trên ngực. Về phần trái tim âm ỷ đau đớn, không quan trọng, anh đã sớm quen với việc không để ý đến nó.
Xoay người trở lại trong xe, ánh mắt không dám lưu luyến trên người cô thêm phút giây nào, lập tức lái xe rời đi.
Chuyện chia tay cô như vậy, anh đã làm một lần, đã từng trải qua, lặp lại một lần cũng sẽ không quá khó khăn.