Ngã Dục Phong Thiên

Chương 106: Đinh Tín chết



Hắn lặng lẽ nhìn chiếc thuyền,Mạnh Hạo đứng trong hồ nước, chắp tay cúi đầu thật sâu.

Dường như cùng thời điểm khi Mạnh Hạo đang vái lạy, một tiếng cười như chuông bạc truyền ra dưới đáy hồ tĩnh lặng. Tiếng cười kia vờn quanh bốn phía, nghe không rõ phát ra từ nơi nào. Hai mắt Mạnh Hạo chợt nhiên co rụt lại, nhìn về phía đáy hồ.

Hắn nhìn theo tiếng cười đang vang vọng, lại có từng cánh tay vươn ra từ trong cát bạc, những cánh tay này như bạch ngọc, theo cánh tay xuất hiện là vô số thi thể trinh nữ nổi lên trong cát bạc.

Tóc đen che đậy khuôn mặt, hơn mười nữ thi trôi lơ lửng ở chỗ sâu trong hồ nước, các nàng đều từ từ nhắm hai mắt, dung nhan cực kỳ thanh tú, nhưng gương mặt thì tái nhợt, phập phồng trong hồ nước. Khiến cho Mạnh Hạo nhìn thấy, ánh mắt hắn cũng lộ ra vẻ kinh sợ, bởi hắn phát hiện thi thể của những cô gái nàychính là giống nhau như đúc, còn tuổi tác thì cũng là một độ.

Ngay lúc Mạnh Hạo đang kinh động, thì từ trong thuyền, một cô bé đi ra. Cô bé đứng đó, mỉm cười hướng về phía Mạnh Hạo, nụ cười kia có chút ngại ngần, thoạt nhìn rất ngây thơ trong sáng, nhưng lúc Mạnh Hạo đang nhìn cô bé này, nhất thời đầu oanh lên một tiếng.

Hắn lập tức phát hiện, gương mặt của cô bé này, rất giống với tử thi trinh nữ ban nãy, rõ ràng là diện mạo sau khi cô bé kia lớn lên.

Đại ca ca, ngươi muốn ở chỗ này vĩnh viễn cùng ta sao?

Tiểu cô nương cười nói, thanh âm non nớt, lời nói cô bé vừa truyền ra thì lập tức hơn mười nữ thi kia đồng loạt ngẩng đầu, hai mắt vẫn nhắm nhưng hướng về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sợ hãi, đầu óc lại càng nổ vang, trong cơn chấn động tầm mắt hắn bỗng chốc trở nên mơ hồ, cảnh tượng vụn nát tan tành.

Mạnh Hạo mở mắt ra, hắn vẫn đang chìm xuống hồ nước, còn cách đáy hồ rất xa, cũng không phải là đáy hồ mà lúc trước hắn nhìn thấy, dường như tất cả những thứ trước đó chỉ là giấc mộng, không có thuyền, không có nữ tử thi, cũng không có tiểu cô nương cùng lời nói và tiếng cười kia.

Mạnh Họa sửng sốt, hắn lập tức cảm thấy cơ thể như đã được khôi phục hoàn toàn. Hắn cúi đầu, nhìn về phía xa xa dưới đáy hồ, nhưng không thể nhìn tới cái gì.

Nhưng Mạnh Hạo biết được, một màn hư ảo lúc trước, không phải là giả dối.

Hắn lặng lẽ nâng hai tay lên, chắp tay hướng về phía đáy hồ, cúi đầu thật sâu.

Hai lần đại ân, Mạnh Hạo sẽ không bao giờ quên, ta chỉ đoán được tiền bối là muốn hóa hải, được tiền bối coi trọng, Mạnh mỗ xin hứa, một ngày tu vi thông thiên, nhất định đến tương trợ, nếu còn có chuyện gì cần Mạnh mỗ, thỉnh tiền bối báo cho biết Mạnh Hạo cúi đầu, cúi đến hơn mười phút, bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước, Mạnh Hạo đứng thẳng người, nhìn lại phía sau, xoay người thẳng đến mặt hồ mà đi.

Cùng lúc đó, trong khi Mạnh Hạo rất nhanh thẳng đến mặt hồ, từ trong Bắc Hải hai thanh kiếm gỗ mạnh mẽ run lên, lập tức di chuyển thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Trong lúc hai thanh kiếm gỗ đang đồng thời rung lên, Đinh Tín đã tìm đến nơi này, nhìn thấy kiếm gỗ hai mắt sáng ngời, tay y nâng lên đang muốn thu kiếm về, nhưng thanh kiếm gỗ chợt động mạnh, lúc này biển chợt gợn sóng, trong phút chốc trôi đi.

Một màn này làm cho Đinh Tín ngẩn ra, ánh mắt y hiện lên một tia sáng kì dị, không chút do dự mà lập tức truy kích.

Bảo vật này không ngờ lại thông linh!! Trong lòng Đinh Tín giờ đây kinh hoàng, hận không thể nhanh hơn để chặn thanh kiếm gỗ kia lại.

Mạnh Hạo bay nhanh như tên bắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đan hải trong cơ thể tràn đầy, không bao lâu liền lờ mờ thấy được bầu trời bao la, trong phút chốc cả người hắn phát ra một tiếng vang lớn, nhấc lên một tảng sóng lớn, trực tiếp lao ra ngoài Bắc Hải.

Dường như vừa lúc Mạnh Hạo lao ra, hai đạo kiếm quang cũng gào thét, theo hướng mặt hồ Bắc Hải nhất tề bay ra, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, vờn quanh hắn, một thanh rơi xuống chân, còn một thanh kiếm lửng lơ ở giữa hư không.

Cùng lúc đó, hồ nước lại rung động, Đinh Tín chợt bay ra. Trong tích tắc, Đinh Tín liếc mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, sắc mặt chợt biến đổi, y không thể nào tưởng tượng nổi, Mạnh Hạovẫn còn sống.

Điều đó là không thể, không tới Trúc Cơ kỳ, không ai có thể chống lại ta, sau khi ta đã bỏ ra thọ nguyên cùng tu vi làm đại giới, thi triển tuyệt học tông môn Tử Khí Đông Lai Đinh Tín nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, y lùi về sau vài bước, không tin rằng Mạnh Hạo vẫn còn sống.

Hoặc là do y không muốn tin. Nhưng giờ phút này y không còn là Ngưng Khí tầng chín nữa rồi, thậm chí Ngưng Khí tầng tám cũng không xong, cùng với vết thương khó lành, linh khí tiêu tán, e là một hồi sau y sẽ yếu đi nhiều phần, trở thành Ngưng Khí tầng bảy.

Đinh Tín sắc mặt tái nhợt, nhưng dù sao y cũng không phải đám người Thiên Thủy Ngân. Y nhìn Mạnh Hạo mà chấn động, đảo mắt liên hồi như không còn tỉnh táo, rồi không chút do dự xoay mạnh người từng bước từng bước đi, trong chớp mắt dưới chân xuất hiện đại diệp, nâng thân thể y đi xa, nhưng lại không đánh mà bỏ chạy.

Y nhất định phải trốn đi, ydĩ nhiên nhìn ra thương tích của Mạnh Hạo đã hồi phục, hơn nữa tu vi còn mạnh hơn xưa, mà bản thân y giờ này thương tích đầy mình, há có thể không trốn đi sao.

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Đinh Tín trốn đi, không lập tức truy kích, mà cúi đầu hướng xuống dưới Bắc Hải, lại một lần nữa chắp tay cúi đầu thật sâu.

Đại ân này, suốt đời không quên Thanh âm của Mạnh Hạo như chém đinh chặt sắt, nói xong thì vung tay áo, lập tức phi kiếm dưới chân hóa thành cầu vồng, thắng đến hướng Đinh Tín bỏ chạy mà truy kích.

Từ giờ trở đi, ngươi là con mồi của Mạnh Mỗ. Ánh mắt của Mạnh Hạo đằng đằng sát khí, sau khi ra khỏi Kháo Sơn Tông, ngoài Thượng Quan Tu ra, thì Đinh Tín này là người mà Mạnh Hạo muốn giết chết nhất, nỗi căm hận hóa thành tinh quang trong mắt. Hắn tu đạo đến nay, chưa bao giờ bị thương đến thế, thậm chí nó không còn được gọi là bị thương nữa, hắn xem như đãchết một lần!

Giờ phút này trong mắt hắn hào quang long lánh, Mạnh Hạo rất nhanh, nháy mắt đã rời khỏi Bắc Hải, sau một nén nhang, thì thấy phía trước bởi vì tu vi giảm xuống tốc độ chậm đí, đang phải nuốt đan dược, Đinh Tín.

Mạnh Hạo không nói hai lời, tay phải bỗng nâng lên chỉ về phía trước, lập tức kiếm gỗ bay ra, thắng đến chỗ Đinh Tín, Đinh Tín sắc mặt đại biến, nhanh chóng xoay người, y biết rõ kiếm gỗ của Mạnh Hạo quỷ dị, không chút do dự vỗ túi trữ vật, trường cung màu đen cũng lập tức xuất hiện. Bị y nhanh chóng kéo căng, bất chấp linh khí tiêu tán mà bắn ra một mũi tên.

Một tiếng nổ vang trời, mũi tên nhọn va chạm với kiếm gỗ ở giữa không trung, khi tiếng động khuếch tán nổ vang thì mũi tên nhỏ tan vỡ, cũng đánh sâu vào làm kiếm gỗ của Mạnh Hạo dừng lại.

Mạnh Hạo mặt không biến sắc, lúc truy kích, tay nâng lên nhất chỉ, thanh kiếm gỗ lại lập tức lao ra, Đinh Tín sắc mặt tái nhợt, lại phải bắn ra một mũi tên.

Tiếng nổ vang trời, kiếm gỗ lại lao đến.

Trong ánh mắt của Đinh Tín lộ ra tơ máu, y nào có thể không rõ, Mạnh Hạo đang trả thù y, giờ phút này mục đích của Mạnh Hạo là hao mòn tu vi của y, muốn làm cho y kiệt sức mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.