Trong tông môn Cửu Hải, Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, vừa đánh giết vừa bay tới trước, hắn không ra tay với tu sĩ, chỉ giết yêu tu. Những yêu tu này, không nói mỗi người đều có ấn tượng với Mạnh Hạo, nhưng đa số Mạnh Hạo đều nhìn quen mắt.
Dù sao Mạnh Hạo tới Cửu Hải Thần Giới đoạn thời gian này, yêu tu chỉ cần nhìn thấy hắn đều đằng đằng sát khí, dường như nếu cho bọn họ một cơ hội, bọn họ sẽ không chậm trễ chút nào ra tay tiêu diệt Mạnh Hạo.
Trên thực tế đích thật cũng như thế, nếu không có phương thế lực Lăng Vân Tử kia áp chế, như vậy bất kỳ một yêu tu nào, cũng trước tiên ra tay khi gặp Mạnh Hạo!
Loại cừu hận này, thật ra... không thể nói sai, mà Mạnh Hạo giết chóc như vậy, trên thực tế... cũng không có cái gì đúng hay sai.
Lập trường bất đồng, đây là điểm mấu chốt nhất! Mạnh Hạo hiểu rõ, chính vì hiểu rõ, cho nên khi nhất mạch yêu tu không có làm ra loại chuyện nhân thần cộng phẫn, xâm phạm kiêng kỵ của người tu hành, thì Mạnh Hạo lựa chọn né tránh, mặc dù lộ ra sát ý, cũng chỉ là nhoáng cái rồi tắt.
Phần lớn thời gian hắn đều ở trong động phủ không ra ngoài, ngẫu nhiên gặp ánh mắt cừu hận của yêu tu nào, hắn cũng không nhìn thẳng, không đi trêu chọc. Vả lại trong lòng của hắn còn từng xuất hiện một chút bất đắc dĩ và áy náy.
Dù sao nếu truy cứu nguyên nhân ở Thiên Hà Hải năm đó, cũng là vì Bỉ Ngạn Hoa.
Nhưng Mạnh Hạo tránh lui, đổi lấy lại là Sở Ngọc Yên sắp bị tử vong, đổi lấy chính là nguy cơ của Trần Phàm và mập mạp sau này... loại chuyện như vậy, Mạnh Hạo không thể nhịn được nữa!
Nếu không thể nhẫn nhịn, vậy thì dứt khoát mở màn giết chóc!
Mà chuyện giết chóc... một khi mở ra, Mạnh Hạo chuẩn bị giết cho long trời lở đất, giết cho trời đất u ám, làm cho chuyện này trở thành một bài học đẫm máu, khắc ghi sâu trong trí nhớ của nhất mạch yêu tu.
Hắn đã từng dùng lời nói, nói cho nhất mạch yêu tu biết: đừng chọc tới ta!
Lúc này, hắn dùng hành động, lần nữa nói cho nhất mạch yêu tu biết: đừng chọc tới ta!
Giết!
Mạnh Hạo phất tay, bạch cốt trường thương xuất hiện, quét ngang bốn phương tám hướng. Phía trước hắn mấy yêu tu đang vọt tới, toàn bộ thân thể nổ ầm ầm, vỡ nát, hình thần đều diệt, mặt đất trở thành màu đỏ, mùi máu tanh tản ra bốn phương tám hướng... Mạnh Hạo giống như Sát Thần, một bước giết một tên!
Phía sau hắn, có không ít tu sĩ Cửu Hải Thần Giới, nhìn thấy mà giật mình, nhưng cũng không có ai đứng ra ngăn cản hay quấy nhiễu.
Giờ khắc này trong Cửu Hải Thần Giới, Cổ Cảnh tắt năm ngọn Hồn Đăng trở lên, cũng không có xuất hiện người nào, tất cả yêu tu Mạnh Hạo đánh giết phần lớn đều là Tiên Cảnh, một phần nhỏ là yêu tu Cổ Cảnh tắt hai ba ngọn Hồn Đăng.
Mà những người này, ở trước mặt Mạnh Hạo, toàn bộ là... bẻ gãy nghiền nát!
Mạnh Hạo phất tay bấm quyết, Huyết Yêu Đại Pháp biến ảo, rầm rầm hóa thành 123 cái đầu Huyết Yêu tạo thành một luồng gió lốc màu máu, không ngừng lan rộng ra bốn phía.
Tiếng hét thảm, còn có tiếng kinh hô hoảng sợ, vào giờ khắc này, từ bốn phương tám hướng truyền ra, vang vọng khắp bầu trời.
Mạnh Hạo cất bước đi tới trước, phía trước hắn, thời khắc này có chín luồng sáng vàng nhanh chóng bay tới, bên trong toàn bộ đều là yêu tu Cổ Cảnh tắt hai ba ngọn Hồn Đăng... Vừa xuất hiện, chín yêu tu này gào thét, bố trí trận pháp đánh tới hướng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng một cái, lập tức thấy một trong chín yêu tu này có bản thể là hải long, hắn hừ lạnh, bấm quyết vung tay điểm một cái. Lập tức ngàn vạn ngọn núi lớn "ầm ầm" phủ xuống, đè xuống, thiên địa chấn động, gió mây cuốn ngược. Ngay lúc chín yêu bay tới kia toàn bộ phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, Mạnh Hạo chụp một trảo Trích Tinh Pháp.
Lập tức yêu tu do hải long hóa thành kia, thân thể bay thẳng lên, bị Mạnh Hạo cách không bắt lấy, bóp mạnh, "ầm" một tiếng, thân thể yêu tu này trong run rẩy, liền hóa thành bản thể một con hải long dài trăm trượng, vùng vẫy gầm thét... Mạnh Hạo bước tới một bước, xuất hiện trước mặt hải long này, rồi trong ánh mắt của mọi người bốn phía, Mạnh Hạo vung tay chọc thẳng vào bụng con hải long, không ngờ lại trực tiếp xé toạt ra.
Hải long phát ra tiếng hét thảm, nhưng trên mặt Mạnh Hạo vẫn bình thản thò tay vào bên trong, nắm trái tim con hải long bóp mạnh, trái tim liền nổ tung, nhưng máu trong tim, dung hợp hồn và sinh mạng của con hải long này biến thành một giọt máu màu trắng!
Khi Mạnh Hạo thu tay về, giọt máu tươi bị hắn thu lấy.
"Con thứ nhất!"
Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo moi tim sống con hải long, mọi người bốn phía đều thấy trên người của Mạnh Hạo sớm đã chứa sát khí ngập trời, trong đó còn có tàn nhẫn và lạnh lùng, mọi người đều trong lòng run lên, hô hấp dồn dập.
Đúng lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên chụp vào hư không một trảo, lập tức lôi đỉnh xuất hiện, ánh chớp trôi đi, thân ảnh của hắn trong nháy mắt biến mất, gần như ngay khi hắn biến mất, có một cột sáng, trong tiếng nổ "ầm ầm" từ trước vị trí chỗ hắn bốc lên cao tận trời.
Ngay sau đó, bên trong cột sáng này, gần như trong chớp mắt Mạnh Hạo biến mất, một tên yêu tu bị dịch chuyển tới, hắn còn đang sửng sốt, chưa kịp phản ứng, thân thể hắn bên trong cột sáng như bị quét đi.
Khi Mạnh Hạo xuất hiện lại đã ở ngoài xa, trong mắt nhoáng một cái, lập tức liền thấy bốn phương tám hướng, bất ngờ có hơn mấy trăm ngàn yêu tu cấp tốc bay lên, ở giữa không trung hợp thành một cái đại trận, rồi hình thành một thân ảnh cực lớn chừng ngàn trượng, thân ảnh đó là thú biển, là một con cua biển to lớn!
Cua biển do trận pháp hợp thành này có hình dáng quỷ dị, trừ hai cái càng cua to lớn kia, trên mu cua lại có hư ảnh tám con hải long biến ảo, đang hướng về Mạnh Hạo gào thét, thỉnh thoảng có những tia sáng thuật pháp, từ trong miệng tám con hải long bắn về hướng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chớp mắt liên tục chín lần, lập tức thế giới ở trong mắt của hắn như phóng lớn, lập tức hắn nhìn thấy rõ ràng: trong trận pháp hợp thành con cua biển to lớn kia, bên trong có hơn mấy trăm ngàn yêu tu, có tám yêu tu là hạch tâm, đặc biệt đều là hải long tu thành.
"Cộng thêm tám tên này, chỉ còn thiếu Long Thiên Hải." Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ.
Con cua biển kia ngửa mặt lên trời gào thét, trên hai cái càng to lớn, bay ra từng luồng sáng, khi rơi trên mặt đất, chợt từ dưới chân Mạnh Hạo nổ ầm ầm.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thời khắc này hắn cách động phủ của Long Thiên Hải không còn bao xa, hắn nhìn lướt qua con cua biển, thân ảnh không ngừng lóe lên, mỗi một lần lóe lên, đều đổi vị trí với một người... hắn nhanh chóng đến gần con cua biển.
Trong lúc đến gần, tu vi của Mạnh Hạo thủy chung kéo lên, như đang súc thế, chuẩn bị khi tới gần sẽ tung một kích sấm sét... khí thế của hắn từ từ ngút trời.
Mắt thấy tốc độ hắn càng lúc càng nhanh, khí thế càng ngày càng mạnh, sắp tới gần con cua biển, bỗng nhiên, phía trước Mạnh Hạo truyền đến một tiếng rống to, một đạo cầu vồng màu đen như một lốc xoáy rầm rầm cuốn tới, xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một đại hán. Đại hán này thoạt nhìn không có gì khác biệt với tu sĩ, duy chỉ có... ngay phần lưng của hắn dường như đeo một cái mai rùa to lớn, giống như thủy tinh, tỏa ra hào quang rực rỡ, làm cho đại hán này thoạt nhìn giống như Thiên Thần hạ phàm.
- Chết cho ta! Đại hán rống giận, trên người hắn lại không có mảy may dao động tu vi, nhưng trong một quyền hắn tung ra, lại ẩn chứa lực lượng long trời lở đất.
- Diệt Sinh Quyền! Mạnh Hạo tròng mắt híp lại, lập tức nhận ra một quyền này.
- Thể tu!
Đại hán này, chính là... Thể tu, hắn vốn là yêu tu, nhưng không phải tu hành thành Tiên, mà tu... thân thể thành Tiên. Trong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, hắn xếp hạng không bằng Mạnh Hạo, nhưng cũng xếp hạng tốp mười.
Thời khắc này khi hắn ra tay, bỗng nhiên trên bầu trời xa xa, có một phiến sóng biển cuồn cuộn ngập trời, trong nháy mắt lại có một tiếng hừ lạnh truyền tới.
Đó là thanh âm của một nữ nhân, nhưng ngay khoảnh khắc truyền tới lại dường như mang theo một lực lượng khai kim phá thạch. Càng kinh người hơn, dường như trong tiếng hừ lạnh này còn kèm theo một lực lượng thần thức kinh người, khiến cho trong đầu Mạnh Hạo chợt đau nhói, động tác của hắn dường như bị ảnh hưởng, dừng lại một thoáng.
Đại hán yêu tu lập tức nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh vào trên người Mạnh Hạo. Thân thể Mạnh Hạo "bịch bịch..." thối lui ra sau 7, 8 bước.
Nhưng yêu tu đại hán lại là biến sắc, hắn lại phun ra máu tươi, thân thể lui ra sau mấy chục bước, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đầy vẻ hoảng sợ, mang theo không thể tin. rõ ràng hắn là một phương công kích, nhưng một quyền này, bản thân hắn lại bị thương!
Lực phản chấn đến từ trên người Mạnh Hạo, khiến hắn da đầu tê dại.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn về phía phiến sóng biển tới kia, liếc mắt liền thấy: bên trong phiến sóng biển đang khoanh chân ngồi một nữ nhân mặc áo màu lam, gương mặt tuyệt mỹ, nhưng lại lạnh như băng, thời khắc này trong đôi mắt phượng tràn ngập sát khí.
Nàng này, Mạnh Hạo xa lạ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh như băng, rồi thân ảnh Phàm Đông Nhi từ trong hư vô đi ra ngăn cản trước sóng biển kia.
- Hải nữ Bối Ngọc, đối thủ của ngươi là ta!
Nữ nhân trong sóng biển, chính là... Bối Ngọc... hải nữ của nhất mạch yêu tu cùng thánh nữ Phàm Đông Nhi nổi danh trên Cửu Hải Thần Giới!
Bối Ngọc nhíu mày, Phàm Đông Nhi đã cất bước đi vào, lập tức hai nữ nhân trực tiếp khai chiến giữa không trung. Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, đại hán Thể tu phía trước hắn, thời khắc này lần nữa rống giận vọt tới.
- Ngươi cũng là Thể tu, có dám không dùng thuật pháp, dùng thân thể chiến một trận với ta hay không?
Đối với khiêu chiến của đại hán Thể tu, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức cất bước, nâng tay lên, lực lượng khí huyết ầm ầm bùng phát. Đại hán kia gào thét, chạy ào ào tới, khí huyết cũng nổi lên, trong mắt thoáng lóe lên một chút gian xảo. Mắt thấy hai người tới gần, ngay trong nháy mắt sắp va chạm nhau, bỗng nhiên Mạnh Hạo hóa quyền thành ấn, lập tức Chí Tôn Kiều xuất hiện, trong tiếng nổ "ầm ầm", đụng chạm với Diệt Sinh Quyền của đại hán.
Gần như trong lúc va chạm, trong tay trái đại hán này, lại lóe lên một chút ánh sáng hơi yếu, tạo thành một cái mặt quỷ, đang định xông về phía Mạnh Hạo, nhưng hiển nhiên hắn không nghĩ tới Mạnh Hạo lại hóa quyền thành ấn, lập tức mặt quỷ kia dưới uy áp của Chí Tôn Kiều, hét thảm rồi tiêu tán.
Mặt quỷ này chuyên môn khắc chế khí huyết Thể tu, là đòn sát thủ của đại hán, nhưng hắn không nghĩ tới, lần này Mạnh Hạo không phải dựa vào thân thể, mà là thuật pháp!
Diệt Sinh Quyền, nếu đổi là lão già trong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, có thể dễ dàng rung chuyển Chí Tôn Kiều, nhưng với đại hán yêu tu, hắn còn không có tư cách này. Trong tiếng nổ "ầm ầm", đại hán yêu tu phun ra máu tươi, quả đấm của hắn nổ tung, trong tiếng hét thảm thân thể hắn bắn ngược lại, Mạnh Hạo cất bước đuổi theo, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đuổi kịp.
- Hèn hạ! Ngươi là Thể tu, lại không dám chiến một trận với Thể tu ta!!! Đại hán rống giận.
- Da mặt thật dày! Ngươi nói không dùng thuật pháp, thì không dùng thuật pháp sao? Không phải ngươi cũng dùng ám chiêu giống vậy sao! Mạnh Hạo vừa nói, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, tay phải cực nhanh bấm quyết, lại hóa thành quyền, một quyền nhanh như tia chớp đánh vào ngực đại hán, ngay khoảnh khắc đụng chạm, quả đấm biến thành bàn tay chụp mạnh một trảo nắm lấy đại hán đẩy mạnh tới trước. Khi đại hán này phun ra máu tươi, bắn lùi lại, cả người Mạnh Hạo núp phía sau đại hán, cùng vọt nhanh tới.
Không ngờ hắn lại dùng đại hán này làm tấm thuẫn, xông về phía con cua biển to lớn do trận pháp hợp thành kia...