Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1499: Sao có thể cho ngươi



Trung tâm Thần Miếu sụp đổ từ bên trong, căn nguyên thế giới duy nhất chí cao vô thượng tràn ra, tạo thàn đạo quang kia. Thời khắc này đánh vào tấm lưới lớn hư vô khiến cho tấm lưới này dao động ngày càng mãnh liệt.

Mà đạo quang kia tán ra mười sợi xiềng xích, lúc này đã có chín sợi, trói chặt các danh sách bên trong. Từ trong miệng mỗi danh sách truyền ra thanh âm thê lương, quanh quẩn bốn phương tám hướng. Những tu sĩ Sơn Hải Giới bốn phía đều biến sắc, nội tâm run rẩy, trong đầu nổi lên sóng lớn ngập trời, không dám tin khi tận mắt nhìn thấy một màn này.

Những người kia là danh sách, là mặt trời sáng chói trong Sơn Hải Giới, bất cứ người nào cũng đều ngự trị chúng thiên kiêu. Có thể nói, là chủ nhân tiếp theo của thời đại này, là tôn sư tương lai của Sơn Hải Giới.

Bọn họ cường hãn, mỗi một người đều có thể đi khiếu chiến với tu sĩ thế hệ trước. Cho dù mấy người yếu nhất trong đó cũng đều ngạo nghễ thiên địa, càng không cần nói đến hạng người kinh diễm vô song như Mạnh Hạo cùng với Đạo Thiên.

Nhưng giờ này... dưới xiềng xích kia, cho dù là Đạo Thiên cũng trong run rẩy gào thét thê lương. Hắn không muốn truyền ra thanh âm, nhưng lại không thể khống chế. Vừa rồi trong cơ thể cảm ngộ ba ngàn đại đạo, giờ khắc này giống như bị sưu hồn, đại lượng trong đầu bị hút đi, dung nhập vào ánh sáng của căn nguyên thế giới duy nhất kia.

Chỉ là, ánh sáng căn nguyên thế giới ấy tổng cộng tràn ra mười sợi xiềng xích, lúc này còn dư lại một cái, đang lắc lư như không tìm được người để trói.

Đế quân cười thê lương, đôi chân hắn lúc này đã vỡ nát, hai cánh tay đã sớm mất đi, thất khiếu chảy máu, trong chớp mắt tại mi tâm của hắn bạo phát ra hào quang mãnh liệt. Đó là ánh sáng ấn ký của danh sách!

Cơ hồ trong chớp mắt ánh sáng danh sách lóe lên, cái xiềng xích kia như con rắn vặn vẹo tiến đến, khoảnh khắc tới gần, trực tiếp trói chặt thân thể Đế quân.

Hắn rõ ràng là tự trói thân mình, để hoàn thành sợi xiềng xích cuối cùng hấp thu!

Sắc mặt hắn vặn vẹo, đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn thân. Nhưng Đế quân không có hét thảm, mà lại cười to, tiếng cười mang theo chấp nhất, mang theo điên cuồng. Mọi người bốn phía nhìn thấy đều giật mình kinh sợ.

Chỉ có Tung Vô Nhai trầm mặc, hắn đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn lên hư không phía trên. nhìn thấy tấm lưới lớn kia lúc này đang nổ vang, dường như sắp bị ánh sáng của căn nguyên thế giới duy nhất xuyên thấu.

Mà giờ khắc này, khoảng cách giữa mặt đất Như Phong Giới với tấm lưới lớn, chỉ có nghìn trượng!

Tiếng nổ vang truyền ra, chấn động những thân ảnh sau tấm lưới lớn kia. Từng ánh mắt chớp động, đến lúc này bọn họ cũng không có bất kỳ hành động tùy tiện nào. Cho dù là chiến trường giữa Hải Mộng Chí Tôn cùng Như Phong Chủ Tể phía dưới, bất kể bọn họ thấy thế nào thì cũng có thể nhìn thấu, hai người không bảo lưu lại. Hải Mộng Chí Tôn đích thật là hư nhược không còn như trước, nhưng bọn họ vẫn không xuất thủ Phá Giới.

Cẩn thận, đây là những kẻ phản bội của 33 Thiên năm đó. Bọn họ phải trả cái giá bằng vô số máu tươi, mới đổi lấy nguyên tắc và lập trường của mình.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của những thân ảnh sau tấm lưới lớn, thế giới căn nguyên duy nhất của Như Phong Giới tạo thành ánh sáng, hấp thu lực lượng của mười danh sách bao gồm cả Đế quân, trong giây lát đạo quang tản ra hào quang rực rỡ. Ầm một tiếng, một cột sáng cường hãn hơn đánh vào tấm lưới lớn, lần này tấm lưới lớn ấy tạo thành một cái hắc động!

Hắc động này giống như lốc xoáy, không ngừng xoay tròn. Tia chớp trôi đi, nổ vang ngập trời, dường như tạo thành một cái truyền trống trận!

Đạo Thiên run rẩy, tiếng gào thê lương càng mãnh liệt hơn, những người khác cũng đều như vậy. Mà danh sách Hải Đông Thanh cùng với Hồng Bân, còn có hồn của danh sách núi thứ hai kia. Ba người bọn họ vốn không trụ nổi đã sớm chết rồi, nhưng Đế quân đã mượn lực lượng của Như Phong Giới, miễn cưỡng ngưng tụ lại ba người.

Lúc này ầm một tiếng, người đầu tiên là Hải Đông Thanh đã không chịu nổi, hồn hắn trong nháy mắt trực tiếp nổ tung tan thành mây khói. Xiềng xích trói hắn lại sau khi hấp thu hoàn toàn, cũng chợt lui trở về, dung nhập trên cột sáng, khiến lực lượng của cột sáng một lần nữa tăng lên. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, hắc động trên tấm lưới lớn kia cũng lớn hơn một chút.

Sau đó là danh sách của núi thứ hai, ngay tiếp đó là Hồng Bân, hai người bọn họ đồng thời nổ tung, hồn phách siêu tán. Khi xiềng xích lui trở về, những danh sách khác cũng dần dần không chịu nổi.

Đạo Thiên thất khiếu chảy máu, Lâm Thông còn có Hàn Thanh Lôi toàn thân nhanh chóng khô héo. Vũ Văn Kiên cũng như vậy. Nghiêm trọng nhất là danh sách của núi thứ năm, đây là một thanh niên hơi mập một chút, thời khắc này đã toàn thân da bọc xương, hai mắt vô thần, dường như hồn phách cả người đều bị hút đi.

Trong chớp mắt, khi truyền ra tiếng nổ vang, thân thể thanh niên danh sách của núi thứ năm trực tiếp nổ tung. Không còn là sương máu, mà là hình thần câu diệt, hết thảy sinh mạng đều bị xiềng xích hút đi.

Là danh sách, phàm đã bị xiềng xích trói chặt, đạo bọn họ thu được tại Như Phong Giới đều sẽ nhanh chóng bị hút đi. Ba ngàn đại đạo khi bị hút đi toàn bộ, liền sẽ cùng một dạng với ba hồn của đám Hải Đông Thanh, hình thần câu diệt, hoàn toàn tử vong!

Mạnh Hạo thần sắc dữ tợn, xiềng xích hấp thu đối với hắn mà nói không có kinh khủng như những người khác, thậm chí, trong danh sách chỉ có một mình hắn là không có truyền ra tiếng hét thảm!

Nhưng lần hấp thu này đã bắt đầu tiến hành!

2999 đạo!

2998 đạo!

2997 đạo!

Cảm giác xiềng xích này đã sắp hút đi ba ngàn đại đạo, Mạnh Hạo tại nơi này mỗi lúc một khó khăn, chỉ có thể để từng đạo từng đạo bị hút đi. Bởi vì cảm ngộ của Mạnh Hạo, không phải mượn khí vận từ Đế quân Như Phong Giới, mà hắn thu được chính là do cái tâm của danh sách, khiến tự thân trở thành khí vận của Như Phong Giới. Trong chớp mắt, hắn giống như đã được thay vào đó!

Mà cho dù có ấn ký thế giới sớm nhất, Mạnh Hạo hấp thu, tuy rằng cũng có khí vận Như Phong gia trì, nhưng khi đó Như Phong Giới cũng không bị biến đổi, hết thảy đều phát triển bình thường!

Cho nên, Đế quân đưa ra mồi câu thơm ngon, Mạnh Hạo căn bản cũng không bị nuốt vào nhiều lắm. Nếu thật có, cũng chỉ là ba trăm đại đạo cuối cùng, nhưng cho dù Mạnh Hạo đi cảm ngộ, cũng không mượn khí vận Như Phong Giới từ Đế quân.

Đây chính là điều giúp Mạnh Hạo dưới xiềng xích này có cơ hội sống sót!

Cùng hắn, còn có Vũ Văn Kiên. Việc hắn hét thảm, tuy rằng không phải giả bộ, nhưng thực tế hấp thụ của xiềng xích trên người hắn rõ ràng không bằng mấy người khác.

- Ta hiểu rõ đạo là chính mình thu được, sao có thể cho ngươi! Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu lên, thần sắc dữ tợn. Khi hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng, toàn thân hắn chấn động, tu vi bạo phát, nhưng lại muốn dùng lực lượng bản thân để rung chuyển xiềng xích này, rung chuyển nguồn gốc ánh sáng của căn nguyên thế giới duy nhất kia.

- Ta, chính là của ta, không thuộc về ngươi! Mạnh Hạo gầm nhẹ, toàn thân nổ vang, khiến xiềng xích trên người hắn bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi từ trên người Mạnh Hạo xuất hiện dấu hiệu sắp được giải thoát.

Một màn này, khiến toàn bộ tu sĩ bốn phía Sơn Hải Giới đều hít ngược một hơi, ngay cả những thân ảnh trên tấm lưới hư vô kia, đều rối rít ghé mắt, nhất là thân ảnh to lớn ba đầu sáu tay, trong mắt càng lộ ra sát cơ mãnh liệt.

- Có lẽ, ba ngàn đại đạo này thuộc về Như Phong Giới, nhưng một khắc ta hiểu rõ kia, ba ngàn đại đạo này đã trở thành trong tâm của ta, trở thành... đạo của ta! Toàn thân Mạnh Hạo ầm ầm chấn động, bỗng nhiên truyền ra tiếng “rắc rắc”, sợi xiềng xích kia không ngờ lại run rẩy rồi lại không có hấp thu chút nào từ trên người hắn.

Chẳng những không có hấp thu nữa, thậm chí những đạo bị hút đi từ trên người Mạnh Hạo lại chảy ngược trở về, lần nữa sáp nhập vào cơ thế hắn, khiến toàn thân hắn ánh sáng xanh vô tận, khí thế như cầu vồng.

2995 đạo!

2996 đạo!

2997 đạo!

Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, toàn thân ánh sáng xanh vô tận. Lực lượng La Thiên Tiên trên người hắn ầm ầm bạo phát, hoàn toàn bộc lộ, khiến cho bầu trời nổ vang, mặt đất run rẩy. Xiềng xích kia, dường như sắp vỡ nát!

Một màn này, dù là Tung Vô Nhai cũng phải hít sâu một hơi. Mà Đế quân bên kia, thân thể lại chấn động, con mắt trống rỗng của hắn chuyển động, quay đầu, dường như nhìn về phía Mạnh Hạo. Không có bộc lộ sự bất ngờ, nhưng sắc mặt rất âm u, sau đó hắn ngẩng đầu, dường như nhìn lên tấm lưới lớn hư vô phía trên, Đế quân cười thảm.

- Đến lúc này, các ngươi... còn không tin?!

- Đạo của thế giới căn nguyên duy nhất đã xuất, Như Phong Giới đã gần kề, chỉ cần các ngươi đánh mở ra truyền trống trận, là chúng ta có thể đi vào bên trong, từ nay thoát khỏi Sơn Hải Giới!

- Chuyện chúng ta có thể làm đã làm hết thảy, ba ngàn đại đạo là phụ, căn nguyên duy nhất thành ánh sáng, dùng danh sách để hiến tế, dùng ý niệm của chúng sinh làm nguyện cầu. Các ngươi vì cái gì còn không tin, còn muốn chúng ta làm sao các ngươi mới tin!!!

Thanh âm Đế quân vang vọng, sau hắc động của tấm lưới lớn, tồn tại rất nhiều thân ảnh. Từng người trầm mặc, có người lộ ánh mắt phức tạp, có chần chờ, còn lại là cười lạnh.

Cho dù hắc động đã mở ra, truyền tống trận đã mở, nhưng chỉ cần bọn họ không muốn, Như Phong Giới sẽ không lên nữa!

Mà bọn họ, trừ phi đã hoàn toàn xác định, nếu không, dù thấy được Hải Mộng Chí Tôn suy nhược cũng không dám phủ xuống, càng không dám mở ra truyền tống trận.

Dù cho... bọn họ không cần Như Phong Giới!

Mà giờ khắc này, toàn thân Mạnh Hạo ánh sáng xanh ngập trời, xiềng xích xung quanh hắn run rẩy kịch liệt. Mạnh Hạo cảm ngộ được ba ngàn đại đạo đang nhanh chóng trở về.

2998 đạo!

2999 đạo!

3000 đạo!!!

Trong chớp mắt Mạnh Hạo thu lại ba ngàn đạo. Hai tay hắn bỗng nhiên vung ra phía ngoài, tiếng động rầm rầm, long trời lở đất. Xiềng xích vây xung quanh hắn kia, không ngờ vào giờ khắc này, trong tiếng nổ ầm ầm tấc tấc vỡ vụn!

Sau khi sụp đổ, xiềng xích này chợt tiêu tán, mà thân thể Mạnh Hạo bước lên trước một bước, hoàn toàn thoát khỏi sự hấp thu của căn nguyên thế giới duy nhất kia!

Thân thể Mạnh Hạo không chút dừng lại, một bước đi thẳng tới bên cạnh Vũ Văn Kiên, nâng tay chụp vào xiềng xích đang trói chặt Vũ Văn Kiên, hét lớn một tiếng.

“Khai!”

“Ầm!!!”

Xiềng xích trói Vũ Văn Kiên run rẩy mạnh mẽ, dường như sắp vỡ nát. Vũ Văn Kiên phấn chấn, tu vi bạo phát, phối hợp với Mạnh Hạo. Hai người cùng phát lực, thiên địa nổ vang, xiềng xích đều rầm rầm vỗ tan!

- Mạnh Hạo, đa tạ! Vũ Văn Kiên mừng rỡ kích động, vừa lúc lên tiếng, Mạnh Hạo đã xông về phía Đạo Thiên.

- Không cần cảm tạ ta, cùng đi cứu người đi! Với nguy cơ trước mắt này, Mạnh Hạo lựa chọn không ngồi xem những danh sách khác tử vong, mà là đi cứu bọn họ!

- Cứu người? Vũ Văn Kiên sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.