Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1590: Phát hiện!



Mạnh Hạo vừa nói ra lời này, Hàn Thanh Lôi lập tức biến sắc, trợn mắt hung hăng nhìn Mạnh Hạo. Nhưng vừa nghĩ tới chiến tích Mạnh Hạo tại Thiên Thần Liên Minh, trong lòng hắn không khỏi bội phục, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên ném ra một cái vòng tay, được Mạnh Hạo tiếp lấy.

- Đeo nó ở trên người, thân thể của ngươi sẽ trở nên hư ảo, khí tức cũng sẽ được che giấu không ít, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi Thiên Thần Liên Minh.

Mạnh Hạo liếc nhìn vòng tay, rồi như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên lên tiếng.

- Ngươi là tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải, hẳn phải biết được thủ đoạn tìm kiếm của Thiên Thần Liên Minh, trên người ta hẳn là bị người nào đó hạ lạc ấn, nếu không sẽ không có khả năng luôn bị tìm được như vậy. Mạnh Hạo nhìn Hàn Thanh Lôi, bên tai của hắn truyền đến một loạt tiếng sấm từ trong màn sương mù truyền đến.

- Lạc ấn? Hàn Thanh Lôi trầm ngâm, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản quan sát, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.

- Đại trưởng lão Thiên Thần Đạo có Thức Huyết Pháp sở trường, dựa trên cơ sở máu ở trong người sẽ lây dính khí tức ngũ tạng, cho nên chỉ cần có được một giọt máu tươi của ngươi, liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi. Ngươi đã nghi vấn như vậy, thì hẳn là nguyên nhân này rồi, hẳn là đại trưởng lão của Thiên Thần Đạo kia đã thi triển Thức Huyết Tầm Tung Pháp đối với ngươi!

- Nói vậy, sẽ có chút phiền phức... Hàn Thanh Lôi nhíu mày.

- Bất kỳ pháp thuật gì đều có biện pháp phá giải, chỉ cần biết được căn nguyên, liền dễ làm.

Mạnh Hạo nghe vậy liền suy tư một lát, sau đó cười nhạt một tiếng, tay phải nâng lên vỗ mạnh lên ngực một cái, lập tức căn nguyên thần hỏa ầm ầm thiêu đốt trong cơ thể hắn, ngọn lửa tràn ngập toàn thân. Không ngờ hắn lại đang thiêu đốt tất cả máu tươi trong cơ thể mình!

Loại thiêu đốt này thống khổ không tưởng tượng nổi. Đốt cháy toàn bộ máu huyết toàn thân trong nháy mắt, khiến cho thân thể không còn máu huyết, nếu là đổi thường nhân, trong nháy mắt này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là tu sĩ, cũng không kiên trì được bao lâu.

Sắc mặt Mạnh Hạo nhanh chóng tái nhợt, trong chớp mắt, theo máu huyết trong cơ thể bị thiêu đốt tiêu tán hết, thân thể hắn liền trở nên tái nhợt vô cùng.

Sau đó, tu vi hắn tràn ra, dùng lực lượng tu vi, dùng thân thể cường hãn, lần nữa kích thích thân thể tạo ra máu mới. Bất kể là đau khổ hay độ hung hiểm trong đó, đều vô cùng kinh người.

Cho dù là Hàn Thanh Lôi, cũng bị thủ đoạn tàn nhẫn của Mạnh Hạo khiến cho khiếp sợ. Hắn nhìn sắc mặt Mạnh Hạo đang dần dần hồng lên, khí tức sinh mạng dần dần khôi phục, không khỏi hít sâu một hơi, thầm nói với mình, sau này tốt hơn là không nên trêu chọc tên Mạnh Hạo này mới tốt.

Tinh lọc máu huyết toàn thân, khiến cho máu cũ tiêu tán, máu mới xuất hiện, dùng loại phương pháp này, Mạnh Hạo không biết có thể giải trừ pháp thuật của đối phương hay không, nhưng đây chính là biện pháp khả thi duy nhất mà lúc này Mạnh Hạo có thể nghĩ tới.

- Vẫn còn phải nhờ Hàn huynh trợ giúp một chút. Mạnh Hạo vừa dứt lời liền vung tay một cái, lập tức chỗ máu cũ đang bị đốt cháy kia tụ lại hơn mười giọt trong lòng bàn tay hắn.

- Đã biết. Hàn Thanh Lôi gật đầu, phất tay ra hiệu, lập tức xung quanh hắn xuất hiện hơn mười thân ảnh, mỗi người lấy đi một giọt máu tươi, lại lần nữa biến mất, cấp tốc rời đi.

Lúc này Mạnh Hạo mới đeo cái vòng tay kia lên, thân thể từ từ mờ dần, hắn nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh Hàn Thanh Lôi, giả như tùy tùng vậy.

Hàn Thanh Lôi liếc mắt nhìn Mạnh Hạo, vội ho một tiếng. Lúc này hắn đang vô cùng sảng khoái, nhưng hắn cũng biết điều không nói gì, cất bước ngồi lên chiếc ghế bằng xương trắng, bay thẳng vào màn sương mù.

Hắn muốn rời khỏi nơi này, không lưu lại nữa. Xung quanh hắn, bao gồm cả Mạnh Hạo ở bên trong, có hơn mười thân ảnh mơ hồ biến ảo, cùng bay về phía trước.

Cùng lúc đó, bên trong màn sương mù, thân ảnh vô hình kia, trong mắt liền lóe lên ánh sáng màu máu.

- Thân thể được ta nhìn trúng, sao có thể để cho ngươi rời đi như vậy chứ! Ánh sáng đỏ trong mắt hắn sáng lên lấp lánh, trong miệng liền lẩm bẩm niệm chú ngữ cổ xưa nào đó. Chú ngữ này vừa truyền ra, trong màn sương mù bỗng nhiên có một tiếng gầm mạnh truyền ra.

Tiếng gầm như tiếng sấm truyền khắp bốn phương tám hướng.

- Đói bụng... Đói bụng... Thanh âm này truyền ra, ẩn chứa vẻ phẫn nộ và không cam lòng, rồi... dần dần đi xa, theo đó, sương mù nơi này không ngờ cũng nhanh chóng tiêu tán...

Dường như màn sương mù này chỉ vì tồn tại kinh khủng kia mà sinh ra vậy. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, trong thiên địa đã không còn chút sương mù nào nữa, khiến cho gần trăm tu sĩ nơi này, toàn bộ đều thấy được nhau.

Lão già Thiên Thần Đạo có tu vi kinh khủng kia, chính là người có tu vi cao nhất ở nơi này, hắn hô hấp dồn dập, quay đầu nhìn về phía xa xa. Vừa rồi bên trong màn sương mù, hắn đã chạm trán với thân ảnh vô cùng khổng lồ kia, hai người đã giao đấu với nhau nhiều hiệp vô cùng hung hiểm.

Mọi người đều trở nên cảnh giác nhìn nhau, cũng nhìn thấy Hàn Thanh Lôi giữa không trung đang muốn rời đi. Mạnh Hạo đang ở bên cạnh Hàn Thanh Lôi, đối với việc màn sương mù đột nhiên biến mất, trong lòng hắn trầm xuống, thầm hô không ổn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra cách mình không quá xa, lúc này nếu hắn nhân cơ hội trốn ra, không phải là không có khả năng.

Nhưng một khi hắn chạy đi, Hàn Thanh Lôi sẽ liền bại lộ là đã giúp hắn, hơn nữa nếu Mạnh Hạo rời đi như vậy, không có thân phận thích hợp, vẫn không có cách nào trốn khỏi Thiên Thần Liên Minh.

Huyền Đạo Tử bỗng nhiên phóng thần thức vào đám người, nhưng lại không tìm được Mạnh Hạo. Hắn nheo cặp mắt lại, hừ lạnh, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh Lôi.

Vẻ mặt Hàn Thanh Lôi vẫn như thường, giữ vững tốc độ bay về phía cửa ra. Hai mắt Huyền Đạo Tử lóe lên, lập tức bay ra, trong chớp mắt đã ngăn cản phía trước Hàn Thanh Lôi.

- Hàn đạo hữu, vì sao phải vội vã muốn rời đi như vậy?! Huyền Đạo Tử nhìn chằm chằm Hàn Thanh Lôi, đột nhiên lên tiếng.

Hàn Thanh Lôi bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Huyền Đạo Tử, bỗng nhiên cười gằn.

- Huyền Đạo Tử, tu vi của ngươi cao hơn Hàn mỗ, Hàn mỗ không phải là đối thủ của ngươi, ngươi muốn giết ta, cũng rất đơn giản. Nhưng ngươi dám sao?! Ngươi dám đả thương Hàn mỗ một cọng tóc sao? Hàn Thanh Lôi gầm nhẹ, khí thế trên người ầm ầm nổi lên, so với khi ở Như Phong Giới còn mạnh hơn nhiều, mơ hồ đã đến gần trình độ có thể uy hiếp được Chuẩn Đạo.

Chỉ cần đột phá lần nữa, hắn cũng không hẳn không thể chiến đấu một trận với Chuẩn Đạo!

- Đệ Bát Sơn Hải này, Hàn mỗ muốn đi chỗ nào, còn cần phải hỏi ý kiến ngươi sao? Hàn Thanh Lôi vung tay áo, ngồi xuống chiếc ghế xương trắng.

Sắc mặt Huyền Đạo Tử trở nên âm trầm, thân phận Hàn Thanh Lôi tại Đệ Bát Sơn Hải rất đặc thù, hắn quả thực không muốn tranh chấp cùng Hàn Thanh Lôi. Nhưng tầm quan trọng của Mạnh Hạo quá lớn đối với hắn, hắn không thể sơ suất. Huyền Đạo Tử chần chờ một chút, rồi như nghĩ tới điều gì đó, liền nhìn xuống mặt đất phía xa, ôm quyền cúi đầu.

- Mời Chu sư tương trợ! Huyền Đạo Tử cúi đầu thật sâu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

- Ta cùng với Hắc Hồn lão tổ quen biết thân thiết, cùng Hồng Trần còn hơn thế, ba người chúng ta cùng giết Mạnh Hạo, hiện tại bọn họ đều đã bị hại, chỉ còn lại có mình ta, ta thề nhất định phải tìm được Mạnh Hạo, giết chết hắn báo thù cho Hắc Hồn cùng Hồng Trần! Thanh âm Huyền Đạo Tử vô cùng thành khẩn, chữ chữ đều rất xúc động.

Trên mặt đất, lão già Thiên Thần Đạo nghe vậy chỉ hơi trầm ngâm một chút, rồi lập tức gật gật đầu, tay phải nâng lên bấm quyết, hai mắt khép hờ, hiện ra tia máu lóng lánh.

Mạnh Hạo ở bên cạnh Hàn Thanh Lôi, vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng luôn cảnh giác nhìn lão già Thiên Thần Đạo dưới mặt đất.

Rất nhanh, tay phải lão già liền buông xuống, hờ hững lên tiếng.

- Thú vị, hẳn là hắn đã phát hiện ra pháp thuật truy tìm của lão phu, nên dùng phương pháp phân ra chạy trốn, hiện tại đã không còn ở trong này nữa, mà là ở bên ngoài.

Lão già vừa dứt lời, Mạnh Hạo liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Hàn Thanh Lôi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bay về phía trước. Trên thực tế, vừa rồi hắn cũng rất khẩn trương, hắn cũng không ngờ rằng màn sương mù lại đột nhiên biến mất, khiến cho hành động rời đi của bọn họ bị lộ ra.

Huyền Đạo Tử thầm thở dài, nhường đường, tùy ý để Hàn Thanh Lôi từ bên cạnh bay qua, chạy thẳng tới cửa ra.

- "Tên Mạnh Hạo này rất gian trá giảo hoạt, lần này trốn thoát, muốn tìm được hắn sẽ không còn dễ dàng như vậy... Hơn nữa nếu cho hắn thời gian, tu vi khôi phục lại, thì một mình ta cũng không dễ làm, nhưng chuyện này lại không thể nói cho những người khác biết!" Huyền Đạo Tử nhíu mày, ánh mắt vô tình rơi vào sau lưng Hàn Thanh Lôi, cũng nhìn thấy những tùy tùng theo sau Hàn Thanh Lôi kia.

Vốn hắn cũng không để ý, đối với lời nói của Chu sư lão già Thiên Thần Đạo, hắn không có chút nào nghi ngờ, chỉ cần là Chu sư nói, nhất định chính là sự thật.

Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn tới thân ảnh mơ hồ của một tên tùy tùng bên cạnh Hàn Thanh Lôi, đột nhiên căn nguyên của hắn bất ngờ chấn động một cái, cho dù chỉ là rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến cho hai mắt Huyền Đạo Tử trợn tròn, trong lòng ầm ầm chấn động.

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức cất bước vừa đuổi theo vừa rống lớn.

- Không thể rời đi, ngươi hạ xuống cho ta Hắn vừa dứt lời, tay phải liền đưa ra, trong tiếng nổ vang, khí tức của hắn phát ra hóa thành một bàn tay, không phải chộp tới Hàn Thanh Lôi, mà là chộp tới... Mạnh Hạo bên cạnh Hàn Thanh Lôi!

Mạnh Hạo nhíu mày, lão già Thiên Thần Đạo không thể nhận ra hắn, nhưng Huyền Đạo Tử lại tìm được, chuyện này có vẻ rất quỷ dị, cũng khiến cho Mạnh Hạo nghĩ tới, vì sao Hắc Hồn lão tổ đã chết, mà Huyền Đạo Tử vẫn điên cuồng đuổi theo giết mình.

- "Phương diện này, có vấn đề." Mạnh Hạo thầm thở dài, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, rồi đột nhiên bạo phát. Hắn phát ra một tràng cười lạnh lẽo, dứt khoát tháo ra vòng tay, thân ảnh lập tức hiển lộ ra. Hàn Thanh Lôi biến sắc, chợt xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Mạnh Hạo, là ngươi, chết tiệt, không ngờ ngươi lại giả dạng thành tùy tùng của ta! Hàn Thanh Lôi rống lớn, bất ngờ nhanh chân tiến tới một bước, chưởng về phía Mạnh Hạo.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ ầm ầm phát ra, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, trước khi công kích của Huyền Đạo Tử tới nơi, thì trên người Mạnh Hạo đã truyền ra một tiếng "ầm", phun ra một ngụm máu tươi. Mạnh Hạo ra vẻ cưỡng ép thương thế, nương theo cỗ lực lượng này, nhoáng lên một cái bay đi xa.

- Hàn Thanh Lôi, Mạnh Hạo ta cùng ngươi không chết không thôi! Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, rồi nhanh chóng bay đi.

- Hàn Thanh Lôi! Huyền Đạo Tử phẫn nộ nhìn Hàn Thanh Lôi, hành động qua mắt của Mạnh Hạo cùng Hàn Thanh Lôi rất rõ ràng. Hàn Thanh Lôi chớp chớp mắt, cũng lười để ý tới hắn.

- Các vị đạo hữu, giúp ta bắt người này, cam kết của Huyền Đạo Tử ta trước đó, vẫn có giá trị như cũ! Huyền Đạo Tử vừa đuổi theo Mạnh Hạo, vừa truyền ra thanh âm.

Lập tức có không ít tu sĩ Thiên Thần Liên Minh ở xung quanh bay ra ngăn cản Mạnh Hạo, trong đó có hai tên bất ngờ cũng là Đạo Cảnh, chỉ có điều không phải Đạo Chủ, mà là Đạo Cảnh nhị nguyên!

Mạnh Hạo xuất hiện, cũng khiến cho lão giả Thiên Thần Đạo kia ngẩn ra, lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau khi cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, trong mắt liền lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Quả thật là một người tàn nhẫn quyết đoán. Lão già lẩm bẩm.

Thấy phía trước có nhiều người ngăn cản, hai tên Đạo Cảnh nhị nguyên kia lại không thể nào dứt ra trong thời gian, phía sau cũng có Huyền Đạo Tử khí thế hung hăng đánh tới, chỉ cần Mạnh Hạo hơi dừng lại, sẽ lập tức rơi vào vây công. Mà xung quanh cũng có không ít người đang lạnh lùng nhìn lại đây. Đây gần như là cục diện chạy trời không khỏi nắng!

Ngay một sát na này, một dị biến kinh thế hãi tục tại phiến thế giới mai táng này...chợt nổi lên!!

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.