Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1592: Luyện thể



Thân thể tu sĩ này run rẩy, hắn cảm nhận bàn tay của Mạnh Hạo lạnh như băng, giống như một khối hàn băng, trong nháy mắt làm cho toàn thân hắn lạnh giá, nội tâm phảng phất như có một thanh âm đang gào thét, cảm giác sống chết mãnh liệt làm cho tu sĩ này sắc mặt tái nhợt.

Ngay khoảnh khắc tu sĩ này không chịu nổi, bàn tay Mạnh Hạo đang nắm hắn bỗng nhiên buông lỏng ra, tu sĩ này hét lên một tiếng, thân thể bay nhanh lui về sau, Mạnh Hạo tạo cho hắn có cảm giác kinh khủng không cách nào hình dung.

Không quản tới tu sĩ kia bỏ chạy, Mạnh Hạo chậm rãi ngồi dậy, sọ đầu của hắn bay lên không, từ từ rơi vào trên cổ, máu thịt sinh trưởng thật nhanh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bất luận là xương cốt hay là máu thịt đều trong chớp mắt khép lại.

Mà thương thế trên người hắn trước đó, cũng thật nhanh lành lặn; truyền ra tiếng "rắc rắc", xương cốt vỡ vụn bên trong thân thể hắn, cũng đều nhanh chóng ghép lại, lần nữa nối tiếp nhau.

Hết thảy, cũng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tất cả thương thế trên người Mạnh Hạo, lại khôi phục toàn bộ.

Mà giờ khắc này, tu sĩ kia vừa mới trốn vào cửa ra của thiên điện, liền liều mạng toàn lực chạy trốn.

Mạnh Hạo khẽ lắc lắc đầu, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, bên trong toát tia sáng màu u lam, lạnh lẽo vô tình, dường như ẩn chứa thương tang vô tận, cũng có một chút ý tham lam... lúc ngẩng đầu, thân thể hắn tức khắc biến mất.

Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở trong cửa ra thiên điện, đứng trước mặt tu sĩ bỏ chạy kia. Không đợi tu sĩ này có phản ứng gì, Mạnh Hạo đưa tay chụp lấy cổ tên tu sĩ.

"Rắc" một tiếng, trực tiếp bóp nát.

- Giết chóc... Thật lâu, thật lâu, không có giết chóc! Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

- Có thân thể có cảm giác... thật tốt! Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, rõ ràng là giọng nói của Mạnh Hạo, nhưng lại khàn khàn, giống như truyền đến từ trong năm tháng xa xưa.

- Ta đoạt xá chính là một khối thân thể... cả đời này ta cũng đều ít thấy, huyết mạch rất đặc thù... Không tệ, vô cùng tốt, cơ sở vững chắc... lại hiếm có... Với khối thân thể này, ta có lòng tin, có thể có khả năng Đạp Thiên! Mạnh Hạo mỉm cười, nụ cười kia khủng khiếp không tả được.

- Hơn nữa, thương thế của người này quá nặng, thế cho nên quá trình đoạt xá còn thuận lợi rất nhiều so với tưởng tượng của ta... Đây là ý trời, ý trời như thế, Tham Lang ta có thể lần nữa bước chân vào thế gian! Tiếng cười khàn khàn của Mạnh Hạo truyền khắp cả thiên điện.

- Từ nay về sau, đây chính là thân thể ta, nếu như thế... thân thể này còn có thể mạnh hơn một chút! Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, hai tay bấm quyết, chợt tự điểm liên tục mấy cái trên thân mình.

Mỗi một lần điểm vào, thân thể hắn đều run lên, vị trí bị đầu ngón tay điểm trúng lập tức khô héo, nhưng lại có khí huyết mạnh hơn bạo phát trong cơ thể hắn, khiến cho thân thể của hắn vốn đã đến cực hạn, lại một lần nữa đột phá!

10 lần, 20 lần, 30 lần!

Mạnh Hạo hai tay không ngừng điểm xuống thật nhanh, phạm vi khô héo trên thân thể hắn lớn dần, cả người gần như chỉ còn da bọc xương, nhưng thân thể hắn đang không ngừng nổ vang, mạnh dần lên với một tốc độ khó tin.

Càng ngày càng mạnh!!!

Trước lúc này, thân thể của Mạnh Hạo đã đến Cổ Cảnh đại viên mãn, chỉ kém nửa bước là có thể đột phá Cổ Cảnh, bước chân vào Đạo Cảnh... chỉ là, nửa bước này rất khó vượt qua, Mạnh Hạo đã nghĩ rất nhiều biện pháp đều không thể làm được.

Nhưng giờ này, theo người khống chế thân thể hắn này liên tục điểm xuống, cảnh giới thân thể của hắn ầm ầm bạo phát, không ngừng đánh sâu vào, hướng về thân thể Đạo Cảnh.

- Thân thể Đạo Cảnh, không tính cái gì, chỉ cần có một chút thần huyết là có thể đột phá! Bất quá trước đây, thân thể này trên thực tế còn có thể cường đại hơn, chỉ có điều chủ nhân trước của thân thể này kiến thức quá ít, cũng may mà có ta, mới không lãng phí! Mạnh Hạo nói giọng khàn khàn, hai tay dừng lại. Thời khắc này thân thể hắn giống như bộ xương khô.

Nhưng dù vậy, thân thể bộ xương này lại có lực lượng cực kỳ cường hãn, so với trước ít nhất cường đại gấp mấy lần... không phải Đạo Cảnh, lại có thể so với Đạo Cảnh!

Hắn hít sâu một hơi, lần nữa nhoáng lên một cái, trôi đi bên trong địa cung, một mặt trôi về phía trước, một mặt luyện hóa thân thể... Rất nhanh, phía trước hắn liền xuất hiện một tu sĩ Cổ Cảnh thứ hai.

Người này là một lão già, ngay lúc vừa nhìn thấy Mạnh Hạo lão sửng sốt, Mạnh Hạo trước mắt rất xa lạ, toàn thân như bộ xương khô, đập vào mắt khiến người ta kinh hãi... lão không có nửa điểm chần chờ, lập tức thối lui ra sau.

Nhưng ngay khi lão già này lui ra sau, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn, trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía sau lão già, đưa tay đặt trên thiên linh lão già.

Nhẹ nhấn một cái, thân thể lão già run rẩy, "ầm" một tiếng, không ngờ trực tiếp trở thành tro bụi, có một tia sương mù màu trắng bay ra, chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, làm cho thân thể hắn máu thịt hơi nhiều một chút.

- Còn có thể mạnh hơn, luyện xong máu thịt, phải luyện xương cốt! Mạnh Hạo lẩm bẩm, toàn thân trong tiếng "ầm ầm", nổi lên biển lửa đốt cháy thân thể, sáp nhập vào trong cơ thể, khiến cho trong cơ thể truyền ra tiếng "xèo xèo", một cơn đau đớn dữ dội tràn ngập, nhưng Mạnh Hạo lại mày đều không nhíu một cái.

Thân thể hắn trôi về phía trước theo lối đi, trong lúc trôi đi, xương của hắn cũng đang được rèn luyện, dần dần, khi tất cả xương cốt toàn thân đều được rèn luyện, thân thể này lần nữa tăng mạnh hơn.

- Tiếp theo là kinh mạch... Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong cơ thể hắn nổi lên một luồng gió mạnh, sáp nhập vào bên trong từng kinh mạch, không ngừng mở ra, không ngừng quét ngang... Thân thể hắn run rẩy, nhưng hắn cắn răng thừa nhận, như cũ trôi đi về phía trước. Không bao lâu, thân ảnh hắn biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trong một chỗ thiên điện khác, xuất hiện phía sau một tu sĩ Cổ Cảnh.

Trong nháy mắt tu sĩ này đầu tóc tê dại, sắc mặt đầy hoảng sợ quay đầu, cái trán Mạnh Hạo đánh thẳng vào trên ót tu sĩ này, va chạm mạnh đụng bể đầu đối phương!

"Huỵch" một tiếng, thân thể tu sĩ này trở thành tro bụi, sương mù màu trắng bị Mạnh Hạo hút đi. Thân ảnh Mạnh Hạo không có dừng lại chút nào, tiếp tục trôi đi về phía trước.

Cho đến qua thời gian nửa nén hương, trong mắt Mạnh Hạo sáng lóng lánh một chút, kinh mạch trong cơ thể, toàn bộ luyện hóa hoàn thành.

- Cuối cùng là máu! Tay phải hắn nâng lên, lại điểm một ngón tay vào ngực, chọc thẳng vào đến trái tim.

Lập tức thần hồn của hắn phóng ra một lực lượng căn nguyên thuộc về hắn, lực lượng này là cội nguồn duy trì sự sống của hắn, nhưng giờ này, vì để cho thân thể mạnh hơn, hắn không tiếc phóng ra căn nguyên của bản thân.

Đó là căn nguyên sinh mệnh của hắn, ngay khoảnh khắc xuất hiện sáp nhập vào trái tim, trong tiếng nổ "ầm ầm", huyết dịch toàn thân hắn lập tức sôi trào, không ngừng thiêu đốt, máu huyết càng ngày càng ít, mà thân thể tạo máu cũng không ngừng sáng tạo ra huyết dịch mới.

Chu kỳ này vòng đi vòng lại, dần dần lực lượng tạo máu cũng không theo kịp thiêu đốt, từ từ, thậm chí tạo máu cũng bị ảnh hưởng, huyết dịch mới tạo ra nhưng lại trở thành màu vàng lợt!

Mà máu tươi trong cơ thể hắn, cũng càng ngày càng ít, đến cuối cùng thân thể hắn chỉ có ba thành máu huyết, nhưng khí thế của hắn vào giờ khắc này lại "ầm ầm" bùng phát, thân thể mạnh hơn, vượt qua bình thường Đạo Cảnh, có thể so với... Đạo Chủ!

Nhưng trên thực tế, thân thể này cũng không phải Đạo Cảnh!

- Đây mới là thân thể hoàn mỹ! Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, ngón tay từ từ đưa ra, vết thương trên ngực hắn trong nháy mắt khép lại, một giọt máu tươi cũng không có chảy xuống.

- Cần phải đi nghiệm chứng một chút, thân thể này có cường đại như ta nghĩ hay không? Mạnh Hạo nở nụ cười quỷ dị, bước lên trước tốc độ cực nhanh, nhưng lại nhanh gấp mấy lần so với trước, như một cái bóng mờ khoảnh khắc đã đi xa.

Trong mộ cung này, sự hiện hữu của hắn giống như một u hồn, thu gặt hết thảy sinh mạng nhìn thấy.

Thời khắc này, trong mộ cung tổng cộng có ba Đạo Cảnh, trừ hai Đạo Cảnh nhị nguyên trước đó chặn lại Mạnh Hạo, mạnh nhất là Huyền Đạo Tử.

Ba người ở khu vực bất đồng, với ưu thế tu vi của bọn họ đang gấp rút truy tìm.

Mà ở phía trước Mạnh Hạo, thời khắc này có sáu tu sĩ Cổ Cảnh, đang tụ chung một chỗ, cẩn thận mò mẫm đi tới trước. Đối với mộ địa này bọn họ đã rất hoảng sợ, thời khắc này không còn có tâm tư đi tìm cơ duyên, chỉ muốn tìm được cửa ra.

- Thanh âm gì?

Sáu người đang đi tới, bỗng nhiên, một tu sĩ trong đó thấp giọng lên tiếng. Hắn vừa nói ra, mấy người xung quanh đều biến sắc, lập tức nhìn quanh bốn phía.

Nhưng không có phát hiện gì khác thường, mọi người đầy lòng khẩn trương tăng nhanh tốc độ, nhưng dần dần, mỗi người đều cảm thấy quỷ dị, nơi này quá yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.

Nhưng tiếng bước chân này, đầu tiên là sáu người mình, nhưng giờ này, mỗi người bọn họ đều nghe được... có tiếng bước chân thứ bảy.

Sáu người lập tức da đầu tê dại, sau khi truyền âm cho nhau, tiếp theo chớp mắt một cái toàn bộ bạo phát tu vi, thần thông đồng loạt đánh ra phía sau. Trong tiếng nổ vang, mượn ánh sáng của thuật pháp, bọn họ lập tức liền thấy ở phía sau, một thân ảnh giống như bộ xương khô.

Tiếng nổ vang truyền khắp mộ cung, không ít người đều nghe được, nhưng với sáu người lúc này, bọn họ lại da đầu tê dại, sắc mặt hoảng sợ: Thần thông và pháp bảo của sáu người, đồng loạt rơi vào trên thân ảnh kia, không ngờ chỉ phát ra một tràng tiếng va chạm trầm thấp, nhưng không làm thương tổn đối phương chút nào.

- Quá yếu! Thân ảnh bộ xương khô toét miệng cười, tiếp theo chớp mắt một cái thân thể hắn trôi tới, ngón trỏ nhanh như chớp điểm vào mi tâm của sáu người.

Hết thảy quá nhanh, trong chớp mắt hoàn thành, Mạnh Hạo đã vượt qua phía trước sáu người, phía sau hắn thân thể sáu người run rẩy, rồi toàn bộ biến thành tro bụi, có sương mù màu trắng tràn ra bị Mạnh Hạo hấp thu, thân thể hắn cuối cùng cũng khôi phục một chút máu thịt, thoạt nhìn không còn như bộ xương khô, mà chỉ hơi gầy ốm mà thôi.

- Khảo nghiệm thân thể không gấp, thân thể này còn thiếu hụt pháp bảo, đáng tiếc người này là con quỷ nghèo, bên trong túi trữ vật lại chỉ có vài món như vậy!

Mạnh Hạo lầm bầm, khi liếc nhìn túi trữ vật, bên trong không có bao nhiêu vật phẩm, chỉ có một cái đỉnh, một cây trường thương và mấy thanh kiếm.

Hắn căn bản cũng không biết, vật phẩm bên trong túi trữ vật này có vấn đề, bởi vì trong đó đã từng có gương đồng, có Anh Vũ, có Bì Đống, có một lượng lớn tiên ngọc, giấy nợ, còn có rất nhiều pháp bảo.

Giờ này, những thứ này đều biến mất không thấy.

- Cũng được, Mạnh Hạo kia hiển nhiên là khổ chiến rất lâu, nên tiêu hao đều tiêu hao, cũng là chuyện bình thường, còn dư lại những vật này, coi như là hàng cao cấp, bất quá cần ta dùng lực lượng căn nguyên lần nữa luyện lại một chút, sẽ tốt hơn!

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.