Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1618: Trở về



Gần như vào lúc Mạnh Hạo dịch chuyển tinh không, đồng thời bầu trời khoanh chân tĩnh tọa, bị hắc khí lượn lờ. Bên ngoài đại lục của Mạnh gia, trong tinh không đen nhánh, thời khắc này có một thân ảnh, đang đứng ở nơi đó, cách rất xa với Mạnh Hạo, xa xa nhìn hắn.

Thân ảnh ấy rất tuấn lãng, mặc một thân trường bào màu đen, tóc bay phất phơ sau người. Phảng phất dung hợp với trình độ nào đó cùng mảnh tinh không tồn tại, khiến cho rất ít người nào có thể phát hiện sự hiện hữu của gã.

Gã chính là... Đệ Cửu Sơn Hải Quý Đông Dương!!

Sau khi Mạnh Hạo bước chân vào Đệ Bát Sơn Hải, gã đi theo đến. Thời khắc này trong mắt gã nhìn, chính là thân ảnh của Mạnh Hạo!

Quý Đông Dương có chút chần chờ, ánh mắt của gã hơi chớp động. Ở chỗ này nhìn chăm chú Mạnh Hạo ba ngày, lúc này mới khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

- Mạnh Hạo này giảo hoạt gian trá, lực nguyền rủa của Đệ Thất Sơn Hải tuy rằng khó dây dưa, nhưng với hắn mà nói, hẳn sẽ không khó khăn như thế...

Ánh mắt của Quý Đông Dương lộ ra quyết đoán. Thân thể từ từ lui về sau, dần dần biến mất trong tinh không.

Gần như khi gã biến mất, đồng thời trong tinh không của Mạnh gia đại lục, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở chỗ đó, bị hắc khí bao phủ, hai mắt hơi lóe lên một cái, xa xa nhìn về phía phương hướng Quý Đông Dương biến mất.

Lực nguyền rủa này mặc dù không yếu, nhưng đúng như Quý Đông Dương nói, Mạnh Hạo nếu muốn xua tan nó không phải việc khó khăn.

Chỉ có điều hắn vào ba ngày trước, lúc muốn xua tan sự nguyền rủa này, bỗng nhiên nội tâm có cảm giác nguy cơ. Nguy cơ đó đến từ trong tinh không, xuất hiện thật sự đột nhiên. Vả lại Mạnh Hạo trước đó không có bất kỳ phát hiện, phảng phất là sau khi trái Niết Bàn Quả thứ tư trong cơ thể hoàn toàn dung hợp, mang đến một loại trực giác càng nhạy bén đối với nguy hiểm.

Mạnh Hạo không biết nguy hiểm này đến từ người nào, cho nên hắn dứt khoát không đi xua tan nguyền rủa, muốn dẫn đối phương tới, nhưng đối phương cũng rất cẩn thận, chờ đợi ba ngày, lựa chọn bỏ qua.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, vung tay một cái, lập tức hắc khí nguyền rủa chung quanh hắn, trong nháy mắt cuồn cuộn, trong phút chốc ngưng tụ về trong cơ thể hắn. Theo sự luyện hóa của ba ngày nay, thời khắc này kết thúc, cũng là thời gian một nén nhang, những hắc khí này liền biến mất.

Duy chỉ có trên đầu ngón tay bên phải Mạnh Hạo, ngưng tụ ra màu đen cực hạn, rõ ràng là hắn luyện hóa toàn bộ lực nguyền rủa vào bên trong đó.

- Nếu bỏ như thế có chút đáng tiếc. Lực nguyền rủa này có lẽ còn có những chỗ dùng khác.

Mạnh Hạo liếc nhìn đầu ngón tay màu đen, lại ngẩng đầu nhìn tinh không. Hồi lâu sau, hắn vung tay áo, thân thể trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện, về tới trên tiểu lục địa của Mạnh gia, hóa thành một đạo cầu vồng xuyên qua bầu trời, chạy thẳng chỗ ở nhất mạch của bà ngoại.

Mạnh Hạo trở về, khiến bà ngoại lo lắng mấy ngày nhẹ nhàng thở ra. Bà nhìn hắn, vẻ yêu thương trong mắt vô tận. Đây là cháu ngoại của bà, có lẽ không có quá nhiều liên hệ máu mủ với những người khác, nhưng đối với bà mà nói, đây là vãn bối thân nhất.

Thời gian kế tiếp, tất cả tộc nhân nhất mạch của bà ngoại, tu hành đều tăng tiến vùn vụt. Nhất là hai vị cửu cửu và ba vị cửu mẫu của Mạnh Hạo, sau khi tu vi hoàn toàn khôi phục, lại vững chắc. Hai vị ngoại thúc công vào giờ khắc này, lần nữa về tới đỉnh phong đã từng!

Đó là vượt qua Cổ Cảnh đại viên mãn, không có đạp đạo, nhưng lại có tu vi cường hãn đánh một trận với Chuẩn Đạo.

Còn bà ngoại, tuy rằng cũng là Cổ Cảnh đại viên mãn, sau khi tu vi của bà khôi phục, Mạnh Hạo ở trên người của bà ngoại đã nhận ra một tia dao động không giống nhau. Sự dao động đó dường như... có một ít chỗ liên hệ với đại pháp bảo vệ tộc của Mạnh gia.

Mọi người đều đang chuẩn bị, chuẩn bị... trở về Mạnh gia!

Một ngày nọ, sau mấy ngày, cuối cùng đến rồi!

- Chuyện của Mạnh gia, cũng nên đến lúc giải quyết, thuộc về chúng ta, chú định là thuộc về chúng ta!

Bà ngoại nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt khoảnh khắc lộ ra ánh sao. Bà ta đã yên lặng quá lâu, bên cạnh bà ta, hai vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo cũng hít sâu một hơi, lập tức sấm sét nổ vang.

- Đi thôi, chúng ta... Về nhà!

Bà ngoại ngẩng đầu, bước đi về phía trước. Hai vị ngoại thúc công, còn có hai vị cữu cữu, ba vị cữu mẫu, đoàn người hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới chủ đại lục của Mạnh Hạo.

Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh đi theo bên cạnh bà ngoại, trừ bọn họ ra những người ngoài tộc, tộc nhân khác bị yêu cầu ở tại chỗ này. Tu vi của bọn họ cho dù đề cao rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ để tham dự vào bên trong trận chiến của gia tộc kế tiếp.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, tốc độ của đoàn người Mạnh Hạo nhanh như bay. Bọn họ từ chỗ tiểu lục địa, dùng thời gian không bao lâu đã đi tới chủ đại lục của Mạnh gia, xa xa, thấy được tổ trạch của Mạnh gia.

Bà ngoại cùng với ngoại thúc công, ánh mắt của ba người phức tạp. Cữu cữu cùng cữu mẫu của Mạnh Hạo, cũng mang theo hồi ức giống vậy bên trong mắt. Năm đó, bọn họ bị đuổi giết ra ngoài từ chính nơi đây, vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thể trở về, nhưng giờ đây, bọn họ... đến lúc trở lại rồi.

Đây hết thảy là bởi vì sự xuất hiện của Mạnh Hạo. Khi họ nhìn về phía hắn, mấy người mặc dù thần sắc không hiển lộ điều gì, nhưng sự cảm kích nơi đáy lòng vô cùng mãnh liệt.

Xa xa bốn phía tổ trạch của Mạnh Hạo, có quầng sáng lượn lờ, đó là đại trận bảo vệ Mạnh gia. Trận pháp này Mạnh Hạo trước đó đã đối kháng qua, biết được sự cường hãn của nó, thời khắc này khi hắn đang muốn tiến lên, tay phải của bà ngoại nâng lên.

- Hạo nhi, trận pháp này ngoại bà có thể.

Bà ngoại nhìn Mạnh Hạo, đồng thời nhu hòa lên tiếng. Bà ta nâng lên tay phải, phóng ta một chỉ về đại trận bảo vệ.

Dưới một chỉ đó, đại trận khiến Mạnh Hạo đối kháng cũng có điều cố kỵ, không ngờ chấn động mạnh một cái. Giữa tiếng nổ vang dội, trực tiếp nứt ra một đạo khe hở trước mặt bà ngoại.

- Trình độ của bà ngoại con đối với trận pháp, năm đó Đệ Bát Sơn Hải ít có người có thể kịp. Vả lại sau khi bà được gả vào Mạnh gia ta, lại càng chủ yếu phụ trách việc duy trì và điều chỉnh hộ trận đại pháp của Mạnh gia. Cả gia tộc, trừ mấy lão tổ, không ai hiểu rõ hơn về đại trận bảo vệ tộc so được với bà.

- Trận này... Chính là chí bảo mạnh nhất trong tay bà ngoại con.

Hai vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo đi qua cạnh hắn, chậm rãi lên tiếng, hóa thành cầu vồng, theo bà ngoại cùng nhau bước chân vào tổ trạch của Mạnh gia.

Mạnh Hạo sửng sốt, liếc nhìn bóng lưng bà ngoại, trên mặt lộ ra nụ cười, không nói chuyện, cùng nhau bước chân vào.

Gần như khoảnh khắc mọi người đi vào tổ trạch của Mạnh gia, lập tức cả Mạnh gia chấn động. Chín mạch tộc nhân của Mạnh gia vốn vì chuyện của Mạnh Hạo lúc trước nên họ cảnh giác mọi thời điểm. Thời khắc này họ đã nhận ra trận pháp bị dao động và nổ vang, lập tức có không ít người trong nháy mắt bay ra.

Chớp mắt một cái, ở phía trước, có mấy trăm đạo cầu vồng, gào thét mà đến.

- Mạnh Trần, ngươi rốt cuộc muốn sao... hả?

Trong mấy trăm người đó, có người gầm nhẹ, nhưng lời nói mới nói được một nửa, liền lập tức đột nhiên ngừng lại. Chẳng những là người này như vậy, tất cả người tới có hơn phân nửa đều như thế, đều nhìn về đám người bà ngoại.

- Ngươi... ngươi là...

- Bọn họ...

Rất nhanh, mọi người nhận ra đám người bà ngoại Mạnh Hạo, phàm là người nhận ra, đều là một ít lão giả. Thần sắc của những người đó lập tức đại biến.

- Nhận ra rồi sao... Không nhận ra cũng không ngại, lão phu, Mạnh Hồng!

Một vị thúc công của Mạnh Hạo đi về phía trước một bước. Khoảnh khắc bước chân rơi xuống, thiên địa nổ vang, gió mây biến sắc. Thanh âm của ông ta lại như lôi đình vậy. Vào một khoảnh khắc đó, vang dội cả tổ trạch của Mạnh gia, giống như sấm sét chợt nổ tung liên tiếp.

Mặt đất chấn động khiến nó rung lên nhè nhẹ, đồng thời một vị ngoại thúc công khác của Mạnh Hạo cũng đi ra một bước. Sắc mặt của ông ta âm lãnh, thanh âm âm nhu, khi truyền ra phảng phất rắn độc hí, khiến tất cả người nào nghe được đều không nhịn được dâng lên ớn lạnh nơi đáy lòng.

- Lão phu Mạnh Diễn, mấy trăm năm trôi qua, hẳn cũng không ít người nhớ lão phu chứ.

Lúc thanh âm của hai vị ngoại thúc công vang vọng, mấy trăm Mạnh gia tộc nhân phía trước bọn họ có không ít người hít ngược một hơi.

- Mạch thứ mười, là mạch thứ mười...

- Mạch thứ mười cũng được, mạch thứ nhất cũng được, hôm nay, chúng ta... đã trở về.

Bà ngoại nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên phóng ra một chỉ về hư không. Lập tức trận pháp bảo vệ tộc của cả Mạnh gia truyền ra tiếng nổ ngập trời, nổ vang vô tận, không ngờ hút thanh âm của bà ngoại vào bên trong, lại khuếch tán ra vô số lần, tạo thành sóng âm, ầm ầm cuốn đi về bốn phía.

Giống như gió lốc!

Cùng lúc đó, bên trong tổ trạch của Mạnh gia, có chín khu vực, đồng thời truyền ra tiếng nổ vang, có rất nhiều cầu vồng, như sấm đánh gào thét mà đến vậy. Trong chớp mắt, trên bầu trời cả Mạnh gia, hơn 10 ngàn vạn đạo quang rầm rầm mà đến.

Trên mặt đất, còn có Mạnh gia tộc nhân, từng người một lúc ngẩng đầu, giật mình nhìn bầu trời, bên tai quanh vọng đều là thanh âm của bà ngoại Mạnh Hạo sau khi bị trận pháp khuếch tán gia trì.

Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều ngưng tụ trên người của đoàn người bà ngoại. Những sắc mặt cường giả của Mạnh gia biến hóa, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo đi theo bên trong, đều hít ngược một hơi.

Mặt của bà ngoại không thay đổi, ánh mắt quét qua bốn phía. Mạnh gia hiện giờ, chín mạch tộc nhân đều làm trận doanh, thời khắc này từ trong đám người chung quanh, liền có thể nhìn ra đầu mối. Bà ta hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía trước, đoàn người đi về phía trước, nhưng không ai tới ngăn cản.

Không có người nào muốn vào giờ khắc này, đi xúc phạm mạch thứ mười, nhất là Mạnh Hạo cũng có ở bên trong. Một màn hắn đánh với lão tổ Mạnh gia trước đó, sớm đã khiến tất cả mọi người hoảng sợ từ tận đáy lòng.

Bà ngoại không đi ra bao xa, bước chân của bà chợt ngừng, cúi đầu nhìn về tổ trạch phía phía dưới, ánh mắt của bà nhìn là một chỗ đại điện. Bốn phía vây quanh đại điện, xây dựng rất nhiều lầu các, có thể lấy đại điện này làm trung tâm, ngưng tụ một cái thành trong thành.

- Nơi này là chỗ ở năm đó của mẫu thân Hạo nhi... Hiện tại, tất cả người ở chỗ này, lập tức cút ra đây. Nơi này... chúng ta thu hồi.

Bà ngoại của Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, một cổ ý ngang ngược ầm ầm bạo phát từ trên người bà ta.

- Bức người quá đáng!

- Nơi này là tổ địa mạch thứ bảy của chúng ta, ngươi dám!

Bên trong đám người bốn phía, lập tức có một phương trận doanh truyền ra rống giận, lại từ trong đại điện này, thời khắc này truyền ra một thanh âm âm lãnh.

- Lưu Tú, ngươi quá lắm rồi!

Theo thanh âm vang dội, bất ngờ một tên lão giả đi ra từ bên trong đại điện. Lão giả nọ có tu vi Cổ Cảnh đại viên mãn, đầu đầy tóc bạc, khi đi ra, trên người khí thế ngập trời.

- Thì ra ngươi còn nhận biết lão thân! Không nghĩ tới năm đó, ngươi mắt thấy bọn ta bị đuổi giết, không cứu cũng đã đành, ngược lại ngươi còn bỏ đá xuống giếng.

Sát cơ lóe lên một cái trong mắt của bà ngoại. Tay phải nâng lên, lập tức thiên địa nổ vang. Đại trận bảo vệ tộc của Mạnh gia ở đỉnh đầu của bà ngoại bỗng nhiên biến ảo, sát cơ ngập trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.