Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1626: Diệt hồn



Người không mặt kia mặc dù tu vi đã đạt đến ngũ nguyên nhưng bị đánh trúng một thương, toàn thẩn không khỏi chấn động, khẽ run nhẹ. Hắn dùng toàn lực chống cự, thân mình không ngừng lui về sau.

Trong chớp mắt, ở đầu ngọn long thương kia huyễn hoá ra một cự long. Một tiếng gầm thét kinh thiên khiến cho thân thể người không mặt kia chấn động mạnh, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hoá đá!

Dấu hiệu hoá đá bắt đầu từ ngực sau đó nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, thân thể hắn theo bản năng dần lui về sau, trong khoảnh khắc đã lùi xa. Cũng bởi vậy, vòng vây của bốn người quanh Mạnh Hạo xuất hiện một lỗ hổng.

Vừa thấy sơ hở, không đợi ba người không mặt kia ngăn lại, Mạnh Hạo đã hét lớn một tiếng, thanh âm như lôi đình nổ vang, ầm ầm vang vọng khắp bốn phía khiến cho ba người kia phải dừng bước chân. Thời khắc này, sinh mệnh của Mạnh Hạo hoàn toàn bạo phát với tốc độ nhanh nhất.

Cả người hắn như sao băng, chớp mắt hoá thành tàn ảnh. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã vượt qua lỗ hổng, đuổi theo long thương, chạy thẳng đến chỗ Cổ Môn.

200 trượng, 100 trượng, 50 trượng…

Cổ Môn kia càng ngày càng gần. Mạnh Hạo vừa thấy Cổ Môn đã ngay trước mắt, đột nhiên phía sau hắn mây mù cuồn cuộn, bốn thân ảnh xuất hiện một lần nữa. Rõ ràng đó chính là… bốn Đạo Tôn lục nguyên!

Bốn người không mặt này vừa xuất hiện, uy lực cực lớn khiến cho cả thiên địa nổ vang, tinh không rung chuyển. Mạnh Hạo bị một lực lượng vô hình đánh trúng, hắn phun ra máu tươi, xương cốt cả người vỡ vụn hơn phân nửa. Đôi chân hắn mất đi cảm giác, hai mắt đỏ thẩm. Uy lực kia vẫn vô cùng lớn, nổ vang ngập trời. Trong phạm vi cách Cổ Môn chừng 30 trượng, bốn người không mặt lục nguyên kia đi tới phía sau hắn, uy lực lúc này càng thêm lớn, trong khoảnh khắc đã tràn ngập không gian. Mạnh Hạo hét lớn một tiếng.

- Nhất Niệm Tinh Thần Quyết! Tinh Thần Thạch trong mắt hắn trong chớp mắt đã hoà tan, bao trùm toàn thân Mạnh Hạo tầng tầng lớp lớp. Chưa tới thời gian một hơi thở, Mạnh Hạo hoá thành một viên vẫn thạch khổng lồ, trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp trở thành lưu hành nhanh chóng vượt qua quãng đường mười mấy trượng. Nhưng trong nháy mắt, bốn người lục nguyên kia đã đuổi kịp, xuất hiện ngay trước Cổ Môn.

Quanh Cổ Môn, hư vô vặn vẹo, chuyển động của thời gian cũng không giống nhau. Mạnh Hạo hoá thành vẫn thạch cứng rắng đi đến, ngay lập tức lại bị phong hoá. Chỉ trong chớp mắt mà dường như đã qua hơn mấy trăm ngàn năm.

Đúng lúc đó, trong mây mù bốn phía truyền đến một tiếng gầm thét vô cùng mãnh liệt. Dường như có một thứ gì đó đang tới gần. Thanh âm này ẩn chứa một sự huỷ diệt vô cùng lớn. Thời khắc này, uy áp trở nên chí cường, so với của bốn người không mặt lục nguyên kia còn kinh khủng hơn.

Mơ hồ có thể thấy được bên trong đám mây mù cuồn cuộn, có hai cánh tay dường như đang tranh đoạt lẫn nhau, muốn chui ra khỏi đám mây mù, nhất là cánh tay phía bên trái, đầu ngón tay đã lộ ra!

Đầu ngón tay có màu đỏ tím, phía trên toàn là vảy. Trên mỗi cái vảy đều có một phù văn sáng lóng lánh. Chỉ một bàn tay, một ngón tay thôi đã ẩn chứa trong đó một lực lượng huỷ diệt cả linh hồn. Trước mặt nó, tinh không cũng bị xé rách.

Mà đám mây mù kia dường như là muốn kiềm chế, ngăn cản ngón tay này chui ra ngoài. Giờ phút này, ngón tay không ngừng vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng vây. Tiếng gầm thét từ bên trong vẫn cứ truyền ra, ngập trời đất.

Nguy hiểm đã đến cực hạn, chỉ hơi trì hoãn một chút. Chờ đợi Mạnh Hạo chính là hồn diệt!

Cổ Môn chi kiếp chính là khó khăn không cách nào hình dung được. Mạnh Hạo không thể nào tưởng tượng được, những thứ như La Thiên Đạo Tiên lại đi đối kháng sinh tử kiếp, ngay trước mắt hắn!

Nhưng tình thế trước mắt không thể cho hắn suy nghĩ thêm nữa, hoặc là đẩy Cổ Môn ra thu lấy sinh cơ, hoặc chính là… chết ở chỗ này!

- Ta sao có thể chết ở chỗ này! Mạnh Hạo ở bên trong vẫn thạch gầm nhẹ. Hắn mang theo kiên quyết từ trước đến nay chưa từng hoá, hoá thành vẫn thạch điên cuồng chạy thẳng tới Cổ Môn.

- Mở cho ta! Giọng Mạnh Hạo từ bên trong vẫn thạch truyền ra. Thanh âm này như sấm nổ rền vang, xuất phát từ linh hồn đang gào thét cùng của hắn, ngưng tụ thành lực lượng sinh mệnh đẩy vẫn thạch đánh mạnh vào Cổ Môn!

"Ầm ầm", "ầm ầm"!

Trong chớp mắt, tiếng nổ ngập trời, truyền khắp bốn phía quanh Cổ Môn, truyền vào trong đám mây mù, vang vọng khắp tinh không. Cho dù bây giờ Mạnh gia đang trong kịch chiến vẫn nghe thấy được.

Quầng sáng bao quanh Mạnh gia tổ trạch lúc này sáng lên ánh sáng năm màu rực rỡ, một loạt pháp thuật dao động tản ra bốn phương tám hướng. Đó chính là dao động do mấy vạn tu sĩ đang đánh trong trận pháp tạo thành.

Mà trận pháp này, lại vô cùng kiên trì. Từ bên trong tia sánh lóng lánh kia, cầu vồng xuất hiện tạo thành sát cơ lao vào giằng co trong chiến cuộc ở Mạnh gia.

Mưa bụi trong tinh không nổ vang. Hai bên đang giao chiến đều đồng loạt ngẩng đầu. Tận đáy lòng mỗi người đều khẽ rung động. Có thể nói là họ tận mắt chứng kiến Mạnh Hạo độ kiếp, quyết chiến trong hạo kiếp này khiến bọn họ không khỏi kinh tâm động phách.

Trong đám mây mù trên Cổ Môn, Mạnh Hạo vẫn đang hoá thành vẫn thạch đập mạnh vào Cổ Môn tạo ra tiếng nổ rầm trời. Vẫn thạch do Mạnh Hạo hoá thành nổ tung, bên trong vẫn thạch lộ ra bản thể của hắn. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể run rẩy, phần lớn xương cốt đều đã vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ cơ hồ đã vỡ nát. Thương thế của hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nặng như vậy.

Kinh khủng hơn là chỉ trong một khoảnh khắc, tóc Mạnh Hạo đã chuyển sang màu xám tri rồi thành màu trắng. Thân thể hắn trở nên hư nhược, bắt đầu xuất hiện triệu chứng khô héo. Bằng mắt thường có thể thấy được thân thể hắn càng lúc càng gầy gò, càng ngày càng già đi.

Cổ Môn khổng lồ kia chấn động, chậm rãi mở ra một khe hở, ánh sáng chói loà xuyên qua.

- Vẫn không mở ra hoàn toàn sao… Mạnh Hạo cười thảm. Hắn nhìn Cổ Môn, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.

Gần như cùng lúc khe hở kia được mở ra, mây mù bốn phía như được tiếp thêm ý chí, cuồn cuộn mãnh liệt. Ánh sáng từ bên trong cánh cửa tràn ra, dường như có thể hoà tan đám mây mù kia. Giờ khắc này, thứ bên trong mây mù cũng gào thét, lo lắng, điên cuồng hơn bao giờ hết.

Rất nhiều thân ảnh không mặt chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Còn ngón tay trong mây mù kia trong phút chốc không thèm để ý đến đám mây mù đang lôi kéo kìm chế nó mà cưỡng ép chạy về hướng Mạnh Hạo. Tiếng nổ vang ngập trời.

Hào quang lúc sáng lúc tối trên đầu ngón tay mang theo ý huỷ diệt linh hồn kinh người.

Mạnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng rằng, nếu như mình bị ngón tay kia đụng phải, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán!

Mở cửa không được chỉ còn nước chết. Một khi đã như vậy, Mạnh Hạo không còn để ý đến sát cơ bên ngoài Cổ Môn, trong mắt vẻ không cam lòng đã đến cực hạn. Đột nhiên, cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, chỉ trong chớp mắt, trong mắt hắn xuất hiện một ngọn lửa, nhanh chóng thiêu đốt, bao trùm toàn thân Mạnh Hạo… Ngọn lửa này chính là thiêu đốt linh hồn hắn!

Lấy cái giá thiêu đốt linh hồn đổi lấy lực lượng bạo phát đẩy cánh cửa kia.

- Khai! Mạnh Hạo rống lớn. Linh hồn bị thiêu đốt vô cùng đau khổ, cặp mắt hắn đỏ thẫm, thân thể hắn từ ngoài vào trong đều đang đau đớn kịch liệt. Hết thảy mọi thứ hắn đều không cần, ý niệm duy nhất trong đầu hắn bây giờ chính là…

Đẩy cửa ra!

- Khai! Khai! Khai!

Mạnh Hạo hét lớn. Hắn nâng hai tay lên, hướng về phía Cổ Môn nhấn mạnh một cái. Một cái nhấn này, hắn so với Cổ Môn như một con kiến đang bạo phát lực lượng long trời lở đất. Dường như phía sau Mạnh Hạo, hiện lên một thân ảnh người khổng lồ hai tay đang đặt trên Cổ Môn ra sức đẩy về phía trước.

"Ầm, ầm, ầm"

Một lần nửa, Cổ Môn bị đẩy ra, mở ra một khe hở. Ánh sáng từ bên trong tràn ra, ánh sáng này bộc phát từ khe hở khuếch tán thành hình quạt. Phía sau Mạnh Hạo, những người không mặt kia muốn nhào lên đụng phải ánh sáng này, cả cơ thể đều truyền ra tiếng động thê lương.

Những kẻ kia thân thể như bị ăn mòn, khói đen vây quanh. Bọn chúng vô cùng kinh hoảng nhanh chóng lui hết về sau. Ánh sáng khủng khiếp này như một hạt tị xà. Trong ánh sáng đó, Mạnh Hạo sẽ được an toàn.

Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẩm. Linh hồn bị thiêu đốt, một lần nữa hắn khẽ gầm bạo phát toàn lực lượng. Chỉ còn chút nữa, Mạnh Hạo sẽ hoàn toàn mở được Cổ Môn, tạo hoá xong tiền hạo kiếp, sắp thu được… tạo hoá chân chính sau La Thiên Đạo Tiên.

Nhưng vào lúc này…

Ngón tay đầy vảy đỏ bị mây mù kiềm chế kia trong chớp mắt rầm rầm lao đến, hoàn toàn thoát khỏi mây mù. Nó mang khí thế kinh thiên động địa, tràn ngập sát ý điên cuồng, chạy thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Trên đường tới nó đụng phải ánh sáng từ khe hở kia. Ánh sáng này đã làm cho những người không mặt hoảng sợ lui về sau, cho dù ngón tay này có sức mạnh to lớn đến đâu khi đụng phải thứ ánh sáng kia đều nhanh chóng tan rã. Từ trong đám mây mù truyền ra tiếng gào thét thê lương. Nhưng không ngờ ngón tay kia… vừa mới tan rã lại sống lại, xông qua ánh sáng kia, điểm vào người Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo cười thảm, hắn không thể nào chống cự. Cho dù đang trong lúc hoàn toàn khoẻ mạnh hắn cũng không nắm chắc sẽ đấu lại ngón tay này, càng không nói đến linh hồn hắn bị thiêu đốt, đã sắp tiêu tán.

- Ta phải chết sao… Mạnh Hạo lẩm bẩm. Hắn cảm nhận được, cái chỉ tay kia phát ra lực lượng diệt hồn kinh người. Trong lúc chua xót, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, thân thể khẽ chấn động, trong nhất thời cặp mắt hắn sáng lên.

"Có lẽ… còn có hi vọng!" Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, "ầm" một tiếng, ngón tay kinh khủng kia trực tiếp đặt lên người Mạnh Hạo.

Một cái nhấn xuống, toàn thân Mạnh Hạo nổ vang, trực tiếp tan vỡ. Linh hồn hắn vốn đã bị thiêu đốt không còn trọn vẹn cũng bị lực lượng khủng khiếp kia xé rách, hoàn toàn tan nát.

Mạnh Hạo đã… chết!

Lúc hắn chết, Cổ Môn kia đột nhiên chấn động, xuất hiện dấu hiệu tiêu tán. Mây mù bốn phía cũng trở nên mỏng đi, ngón tay kinh khủng kia từ từ được thu hồi. Từ trong mây mù truyền ra tiếng cười lạnh.

Hết thảy, tựa hồ đã kết thúc.

Chi kiếp Cổ Môn của Mạnh Hạo, hắn dù liều mạng dùng hết toàn lực cũng chỉ mở ra một khe hở nhỏ. Khe hở này tuy nhỏ nhưng trên thực tế, nếu Mạnh Hạo còn có khí lực, đẩy mạnh một lần nữa cùng với dư lực của hai lần trước, có lẽ… hoàn toàn mở được Cổ Môn này.

- Kết thúc rồi. Người này rất mạnh, trong lúc chết, cổ kiếp đạo kiếp cũng không sánh bằng. Bây giờ, chúng ta toàn bộ đánh ra, tiêu diệt Mạnh gia! Bên ngoài Mạnh gia, đồng tử đứng trên lá liễu nhàn nhạt lên tiếng. Hắn vừa nói xong những người khác chuẩn bị phóng đi. Đột nhiên, đồng tử kia ngẩng mạnh đầu, sắc mặt khẽ biến.

- Này…

Chỉ trong một sát na, bên ngoài Cổ Môn nơi Mạnh Hạo tử vong đột nhiên… phát sinh dị biến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.