Ngay cả năm lão tổ Mạnh gia bị thương nặng kia, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ kính sợ. Mạnh Hạo cường hãn và kinh khủng, còn có thủ đoạn tuyệt sát, khiến cho đáy lòng năm lão già rét run.
Bà ngoại Mạnh Hạo từ trong đám người nhìn hắn, trong lòng cũng đang không ngừng rung động, đứa cháu ngoại trước mắt này, liên tiếp mang đến cho bà một lần lại một lần rung động.
- Ta không phải là lão tổ của các ngươi. Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.
- Ta cũng không phải Mạnh Trần, tên của ta... là Mạnh Hạo. Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua tất cả tộc nhân Mạnh gia.
- Ta đến từ Phương gia tại Đệ Cửu Sơn Hải. Mạnh Hạo vừa dứt lời, tất cả tộc nhân Mạnh gia xung quanh đều sửng sốt, năm vị lão tổ dường như nhớ ra cái gì đó, dồn dập trợn trừng mắt.
Dưới sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo liền đi về phía bà ngoại. Nơi hắn đi qua, tất cả tộc nhân đều cung kính vội nhường ra một con đường, Mạnh Hạo đi tới trước mặt bà ngoại, nhìn khuôn mặt đang kích động của bà ngoại kia, trong mắt hiện ra vẻ nhu hòa, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Bà ngoại.
Tất cả tộc nhân Mạnh gia vừa nghe được, lập tức chấn động tâm thần, đồng loạt nhìn về phía bà ngoại Mạnh Hạo. Sau đó từng người đều lâm vào trầm mặc, hướng về phía bà ngoại Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
Cho dù là năm lão tổ của Mạnh gia kia, cũng đều là như vậy.
Trải qua trận chiến này, nhất mạch của bà ngoại hắn đã chân chính trở thành chủ mạch, trở thành người đứng đầu Mạnh gia. Những tộc nhân khác, cho dù là nhất mạch đứng đầu lúc trước, đối với chuyện này đều không có bất kỳ ý kiến gì khác, ngược lại còn chấp nhận chuyện này từ tận đáy lòng.
Năm vị lão tổ cũng đều là như vậy. Điều này cũng không có gì khó hiểu, lúc này là thời điểm Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, Sơn Hải chiến sắp bạo phát, trong gia tộc có nhân vật kinh khủng như Mạnh Hạo trấn giữ, đối với Mạnh gia mà nói, chính là một lá bùa hộ mệnh!
Có lá bùa hộ mệnh này, Mạnh gia sẽ ở vào thế vô cùng thuận lợi trong cuộc chiến tranh này, đối mặt với sống chết, quyền lợi của một số người trong gia tộc đã không còn là trọng yếu.
Thực lực, mới là duy nhất!
Bà ngoại Mạnh Hạo cũng không từ chối, trở thành người thay mặt tộc trưởng Mạnh gia, thay thế ông ngoại đã mất tích của hắn, điều hành gia tộc. Từng mệnh lệnh truyền xuống đâu vào đấy, sau trận chiến tranh, loại trừ hết phản đồ, Mạnh gia như bừng lên sức sống mới.
Chín lục địa nhỏ ở xung quanh, sau khi được chỉnh đốn đã trở thành trận pháp mới của gia tộc. Trong tổ trạch cũng là như vậy.
Mạnh Hạo lựa chọn bế quan trấn giữ Mạnh gia, mặc dù hắn hy vọng có thể nhanh chóng chạy tới Đệ Tứ Sơn Hải, nhưng hiển nhiên, lúc này Mạnh gia càng cần hắn hơn.
Nhìn về tinh không xa xa, Mạnh Hạo như có thể thấy được Hứa Thanh đang ở Đệ Tứ Sơn Hải. Hai mắt hắn nhắm nghiền, khoanh chân điều tức.
Dựa theo kế hoạch của Đệ Thất Sơn Hải, lúc này Mạnh gia vốn đã bị diệt vong, đây chính là trận đầu của Đệ Thất Sơn Hải, không ngờ lại thất bại. Khi tên đồng tử và Tiêu Diệc Hàn trở về khe nứt - nơi đóng quân của Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải biết được tin này liền tỏ ra trầm mặc, cũng không tiếp tục truy cứu.
Cùng lúc đó, tại Thiên Thần Liên Minh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tập hợp được gần như 50 ngàn tu sĩ. Đoàn người này dưới sự thống lĩnh của nhiều cường giả, rời khỏi Thiên Thần Liên Minh... tấn công về phía Đệ Thất Sơn Hải.
Đây chính là trận chiến chính thức đầu tiên giữa Đệ Bát Sơn Hải và Đệ Thất Sơn Hải, trận chiến này thu hút quá nhiều người, Thiên Thần Liên Minh, Hàn gia, còn có cả Mạnh gia đều phái ra tu sĩ tham gia trận chiến này.
Ba ngày sau, Đệ Thất Sơn Hải tại bên ngoài khe nứt ầm ầm bạo phát.
Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải từ trong khe nứt xuất hiện cuồn cuộn không dứt, đã ngưng tụ gần 60, 70 ngàn người, song phương ở chỗ này triển khai một trận chiến sinh tử.
Trận chiến này vô cùng thảm khốc, trong tiếng nổ mạnh không ngừng, Đệ Bát Sơn Hải xuất ra trọng bảo, Đệ Thất Sơn Hải cũng vậy. Song phương chiến đấu kéo dài suốt bảy ngày, tiếng va chạm như sấm sét chấn động tinh không, mùi máu tanh khuếch tán gần phân nửa Đệ Bát Sơn Hải.
Thương vong vô số, bất kể là Đệ Bát Sơn Hải hay Đệ Thất Sơn Hải đều là như vậy, thậm chí trong một trận chiến này còn có Đạo Cảnh tử vong, cũng có tiếng tự bạo phát ra chấn động khắp bốn phương tám hướng.
Cực kỳ thảm thiết...
Bảy ngày sau, Thiên Thần Liên Minh... bị đánh bại!
Lúc đi, tu sĩ có hơn năm vạn người, cuối cùng trốn chạy trở về chỉ còn không tới 2000 người, mà số người Đệ Thất Sơn Hải tử vong rõ ràng ít hơn Đệ Bát Sơn Hải rất nhiều. Thậm chí trong bảy ngày này, còn không ngừng có tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải từ khe nứt tiến vào tinh không Đệ Bát Sơn Hải, số lượng tới mấy vạn.
Trận chiến này khiến Đệ Bát Sơn Hải oanh động, tất cả tông môn của Thiên Thần Liên Minh đều bị chấn động. Đây mới thực sự là trận đụng độ chân chính đầu tiên, trận chiến này Thiên Thần Liên Minh bị thất bại, giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng.
Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, nhưng tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải lại nương trận đầu thắng lợi, phái ra 70 ngàn tu sĩ... xâm nhập vào Thiên Thần Liên Minh.
Chiến tranh... cứ vậy lại triển khai!
Hàn gia phong tỏa toàn tộc, cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không cầu giết địch, chỉ cầu tự vệ. Nhưng chờ đợi bọn hắn một tháng sau, chính là cuộc tấn công của Đệ Thất Sơn Hải đánh vào.
Đệ Thất Sơn Hải chia ra một đường, tấn công Hàn gia.
Toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải chìm trong khói lửa chiến tranh ngập trời, đâu dâu cũng xuất hiện cảnh giết chóc cực kỳ thảm thiết. Nhất là tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải lại am hiểu lực lượng nguyền rủa, còn có cả Thể tu xuất hiện, bất kỳ một tên Thể tu nào, đều gần như bất diệt không chết, thân thể cường hãn, giết chóc ngập trời.
Còn có cả một ít cự thú cũng bị tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải khống chế, triệu hoán ra, bất kỳ một con nào đều bạo phát ra sức mạnh ngập trời, tạo thành ảnh hưởng to lớn cho Đệ Bát Sơn Hải.
Duy chỉ có... Mạnh gia, trong cuộc chiến tranh này gần như không bị liên lụy, dường như nơi này đã bị Đệ Thất Sơn Hải quy vào vùng cấm. Trong hơn một tháng Sơn Hải chiến nổ ra, nơi này tựa như tiên cảnh vậy, không ngờ... lại không có bất kỳ tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải nào tiến vào.
Mặc dù ngẫu nhiên cũng có một vài tu sĩ bay ngang qua, nhưng bọn chúng đều lập tức biến sắc, bay nhanh về phía sau.
Một màn này, bị Hàn gia chú ý, bị Thiên Thần Liên Minh chú ý, rồi dồn dập trở nên khiếp sợ, nhưng bọn họ lại không có thời gian đi điều tra, bọn họ đang phải đối mặt với giết chóc đến từ Đệ Thất Sơn Hải.
Mạnh Hạo rất bình tĩnh, hắn khoanh chân ngồi trong mật thất Mạnh gia chuyên môn chuẩn bị cho hắn, mật thất này nằm ở phần đầu pho tượng khổng lồ kia. Ở nơi này, Mạnh Hạo cảm nhận được khí vận Sơn Hải tồn tại, điều này đối với tu hành của hắn có trợ giúp rất tốt.
Đối với chiến tranh ở bên ngoài, hắn cũng không quan tâm tới, chỉ chuyên tâm tu hành, cảm thụ bất đồng từ Tiên lực biến thành Cổ nguyên trong cơ thể.
Toàn bộ thời gian của hắn, chính là quan sát Hồn Đăng trong cơ thể, quan sát 33 ngọn Hồn Đăng vẫn đang không ngừng lớn mạnh kia, ý nghĩ muốn dập tắt Hồn Đăng trong đầu Mạnh Hạo cũng càng ngày càng mạnh.
Sơn Hải chiến đã nổ ra, mặc dù hắn không tham dự, nhưng với nội tình của Mạnh gia, vẫn có thể thu được không ít tin tức. Những tin tình báo này đều được đưa đến nơi này cho hắn, nên hắn nắm rất rõ chuyện đã xảy trên Đệ Bát Sơn Hải trong hơn một tháng qua, Mạnh Hạo hiểu rằng, hết thảy điều này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
- Chiến tranh chân chính, e là... đã không còn xa.
Mạnh Hạo lẩm bẩm. Hắn để ý thấy Anh Vũ mấy ngày nay thỉnh thoảng lại vô ý lộ ra vẻ phiền não.
Trong mấy ngày này, Mạnh gia cũng rất yên bình, mỗi một tộc nhân đều đang tu hành, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Thời gian cứ yên ả trôi qua, rất nhanh lại qua nửa tháng, trận chiến chính thức giữa Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Bát Sơn Hải, đến nay mới chỉ hơn hai tháng, nhưng tu sĩ tham dự, đã từ mười mấy ngàn biến thành mấy trăm ngàn, cho đến khi đạt tới con số 1 triệu.
Tinh không chấn động không ngừng, cho dù ở tận Mạnh gia cũng có thể thường xuyên nghe được tiếng nổ, còn có cả mùi máu tanh và dao động hỗn loạn từ tinh không truyền tới, bất kỳ một tu sĩ Tiên Cảnh nào cũng đều cảm nhận được.
Cho dù là ở tận các Sơn Hải khác, cũng có một số vị đại năng cảm nhận được trận Sơn Hải chiến tại Đệ Bát Sơn Hải.
Thậm chí trong cảm ngộ của Mạnh Hạo, hắn cũng nhận ra toàn bộ khí vận Sơn Hải Giới đang từ từ tiêu tán, mơ hồ, dường như Sơn Hải Giới đang tràn ngập bi thương.
- Là bi thương do biết rõ có ngoại địch sắp đến, hay là... trận Sơn Hải chiến này?
- Nhưng ngươi đã không đi ngăn cản, có lẽ suy nghĩ của ngươi cũng giống như ta, nếu chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, như vậy chỉ còn cách nhanh chóng thích ứng, dùng trận Sơn Hải chiến này để làm quen với chiến tranh, cũng là một sự lựa chọn. Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, liếc nhìn ngọc giản trong tay.
Đây là ngọc giản tộc nhân Mạnh gia vừa mới đưa tới, là tình hình chiến đấu trên Đệ Bát Sơn Hải trong một tháng qua.
Nửa tháng trước, truyền tống của Thiên Thần Liên Minh đã bị vỡ nát toàn bộ, 1 triệu tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đã xâm nhập vào trong đó, cùng Thiên Thần Liên Minh triển khai từng tràng đại chiến. Chiến cuộc cũng từ kịch liệt chuyển dần sang thế giằng co, song phương dường như đều đang lâm vào một cuộc chiến không biết kéo dài bao lâu.
Những trận chiến quy mô nhỏ không lúc nào không bạo phát.
Năm ngày trước, Hàn gia... bị công phá, chết rất nhiều, những người trốn thoát, đều đang bị Đệ Thất Sơn Hải đuổi giết.
Mạnh Hạo trầm mặc, ngẩng đầu nhìn lên tinh không, hắn nghĩ tới Hàn Thanh Lôi.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa nhớ tới Hàn Thanh Lôi, bỗng nhiên cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, nhìn về phía xa xa.
Nơi Mạnh Hạo nhìn tới, có mấy trăm tu sĩ đang bay nhanh ở phụ cận phạm vi thế lực Mạnh gia, mấy trăm người này, nam có nữ có, già có trẻ có, mỗi một người đều mang thương thế, trên mặt lộ ra vẻ bi thương tuyệt vọng, thỉnh thoảng lại có người tràn ra máu tươi. Dẫn đầu đoàn người này là hai lão già có tu vi Đạo Cảnh, thời khắc này sắc mặt hai lão già tái nhợt, đã bị thương rất nặng.
Phía sau hai lão già, bất ngờ cũng Hàn Thanh Lôi ở bên trong, vẻ mặt hắn lúc này trông rất dữ tợn, hiện lên đầy sát khí, nhưng sắc mặt cũng hơi đen sạm lại, dường như đã bị dính phải nguyền rủa, thân thể hắn gầy nhom, đang khô dần.
Những này người, chính là tu sĩ Hàn gia sau khi bị diệt môn trốn ra.
Sau lưng của bọn họ có ba con hung thú lớn chừng nghìn trượng, đó là ba con nhện to lớn, toàn thân xanh biếc, bộ dáng dữ tợn, đang nhanh chóng đuổi theo.
Trên lưng ba con nhện đều có hơn một ngàn tu sĩ đang ngồi, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng và khinh miệt. Trong đám người này có một thanh niên đang ngồi trên một tấm ghế dựa xanh biếc, một chân đặt trên vai một nữ tử đang run rẩy, trong ngực còn ôm một nữ tu khác.
Tên thanh niên này mặc trường bào màu xanh biếc, trong mắt cũng có màu xanh biếc, dáng vẻ ngạo nghễ, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên vẻ tàn bạo, nhếch miệng cười lạnh.
- Tên Hàn Thanh Lôi kia, bổn thiếu muốn bắt sống, những người còn lại, toàn bộ bắt cho yêu thú ăn.