Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1646: Mưa gió muốn đến



Rất khó hình dung được suy nghĩ của Mạnh Hạo trong lúc này, hắn yên lặng đứng dưới chân núi thứ tám, hồi lâu không nhấc chân bước lên núi thứ tám

Với tu vi của hắn vốn không có chuyện gì cần phải chần chờ nhưng lúc này, Mạnh Hạo lại suy tính thiệt hơn, hắn hy vọng ngoại công của mình đang ở trên đỉnh núi này

Cho dù hắn có nghi vấn vì cái gì ngoại công trở thành chủ Sơn Hải nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là

ngoại công còn sống

Hắn không quên sâu trong ký ức, lúc đó trước mắt thấy hai lão nhân kia, khi ôm mình cười vui vẻ, cùng nhau tranh đoạt ôm mình mà cãi vã phẫn nộ

Vĩnh viễn cũng không thể quên, vì mình, ngoại công cùng tổ phụ đi ra ngoài, tìm phương pháp cứu mình, chuyến đi này

cũng không trở về nữa

Hai lão nhân mất tích làm cho hai bên trong gia tộc vốn là nhánh đang phát triển lại dần dần sa sút

Trong lòng Mạnh Hạo có cảm động còn có hổ thẹn, cho nên hắn phải bảo vệ nhất mạch ngoại bà, cho dù bỏ ra nhiều hơn nữa cũng không hối hận

Hắn vực dậy Phương gia, còn Mạnh gia, hắn lựa chọn bảo vệ

Phải hay không phải, thấy rồi sẽ biết

Mạnh Hạo lẩm bẩm, lúc lâu, hắn bước ra bước thứ nhất, bước lên núi thứ tám, tùng bước từng bước, từ chân núi đi lên đỉnh núi, ký ức trong đầu tràn về, Mạnh Hạo trầm mặc

Đây là một trong chín ngọn núi lớn Sơn Hải Giới, cũng là ngọn núi tinh không Sơn Hải giới thứ nhất Mạnh Hạo bước lên cả đời này

Núi này rất lớn, phàm là một người cũng không đi hết được, cho dù là tu sĩ, cũng không có bao nhiêu người có thể thật sự bước lên đỉnh núi, nhưng đối với Mạnh Hạo, những việc này không có trở ngại

Hắn tiếp tục đi tới, không biết đã qua bao lâu, đi đến giữa sườn núi thấy được Tiên Cổ Đạo Tràng ở nơi này

Giống với núi thứ chín, chỉ là trước mắt, Tiên Cổ Đạo Tràng này bị phong ấn, không phải người ngoài phong ấn mà là tự mình phong ấn

Ánh mắt Mạnh Hạo ngóng nhìn, hắn có thể cảm nhận được trong Tiên Cổ Đạo Tràng ở núi thứ tám này có tu sĩ tồn tại, cũng có khí tức cường đại tràn ngập, hắn nhìn bọn họ, bọn họ cũng ngóng nhìn hắn

Hồi lâu, Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, ôm quyền cúi đầu, tiếp tục đi lên, quá sườn núi, hướng về đỉnh núi, từng bước từng bước

Đi đã lâu, đến khi phía trước hắn xuất hiện một tấm bia đá to lớn, trên tấm bia viết ba chữ

Thiên Thần Đạo! Chăm chú nhìn ba chữ này, Mạnh Hạo nhìn thấy những năm tháng thăng trầm trên tấm bia đá này, thấy được thời gian thanh tẩy

Hắn đi qua tấm bia đá thấy dược một đường nhỏ đi thông

đến đỉnh núi! Đi trên đường nhỏ, bốn phía rất an tĩnh, không có bất kỳ thân ảnh nào, không có chút thanh âm gì, cho đến khi Mạnh Hạo men theo đường nhỏ đi tới đỉnh núi thứ tám, hắn thấy được một đầm nước, giống như thiên trì

Trong đầm nước có một pho tượng, đó là pho tượng Huyền Quy, nhìn như pho tượng nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo cảm nhận được trong cơ thể Huyền Quy

sinh cơ dồi dào, còn có

khí tức của Sơn Hải Giới

Thậm chí vào lúc này cấm pháp Phong Yêu trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đều chấn động, dường như tràn ra dao động cùng triệu hoán, pho tượng Huyền Quy kia đột nhiên mở mắt, nhìn Mạnh Hạo

Một người, một quy trong khoảnh khắc nhìn nhau, trong đầu Mạnh Hạo nổ vang, hắn dường như thấy được cả Sơn Hải Giới, rất lâu sau đó, khi ý thức Mạnh Hạo khôi phục lại, Huyền Quy kia cúi đầu với Mạnh Hạo, lộ ra

tư thái thần phục như đang bái kiến

chủ Sơn Hải duy nhất của Sơn Hải Giới

Phía sau thiên trì này là một cung điện, cung điện này không xa hoa dường như dung hợp cùng ngọn núi này, cửa cung điện đóng, bốn phía vẫn an tĩnh

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua Huyền Quy kia thật sâu, cất bước đi tới trước cung điện

Ở ngoài cửa, Mạnh Hạo trầm mặc một lát, hít sâu, nâng tay lên nhấn về phía cửa

Không có bất kỳ tiếng vang nào, cửa từ từ mở ra, bên trong đại điện này không lớn, dựng hai pho tượng hai bên, mặc khối giáp màu đen, đứng thẳng bất động, ngay phía trước có một thân ảnh khoanh chân ngồi trên một cái ghế to lớn

Cũng mặc áo giáp như vậy, phủ lên khuôn mặt một luồng lực lượng vô biên lưu chuyển trong cơ thể thân ảnh này, đó là uy lực có thể khiến cho Mạnh Hạo nghẹt thở trong lúc này

Uy lực này như lực lượng ngập trời, như biển rộng vô biên, lúc thì bình tĩnh lúc thì sâu xa vô tận, khi nổ lên hủy thiên diệt địa, trên người thân ảnh ấy, Mạnh Hạo cảm nhận được

dao động của Sơn Hải

Dao động kia dời núi lấp biển dường như ngưng tụ thành lực lượng Sơn Hải, tạo thành uy lực vô thượng, chém chết hết thảy

Mạnh Hạo đứng ngoài đại điện, không bước vào trong, hắn kinh ngạc nhìn thân ảnh ngồi trên ghế, nhìn áo giáp kia, hai mắt của hắn dường như có thể xuyến thấu áo giáp này, thấy được bên trong một khuôn mặt già nua

Khuôn mặt kia quen thuộc, dao động kia quen thuộc, còn có ngọc giản trong túi trữ vật của Mạnh Hạo lúc này tản ra chỉ dẫn mãnh liệt làm cho Mạnh Hạo không thể hoài nghi thêm, thân thể hắn run lên, trong mắt có kích động, hắn biết

thân ảnh trước mắt này là ngoại công của mình!

Ngoại công

Mạnh Hạo mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trong lòng vẫn kích động không thể đè nén, hắn tìm hai lão nhân kia đã rất lâu, giờ này hắn rốt cuộc tìm được một vị trong đó

Qua đã lâu, Mạnh Hạo hít sâu, trong mắt lộ ra chấp nhất, lóe sáng ánh sao, hắn nhìn thấu sự không bình thường của ngoại công, nhìn thấu hết thảy lực lượng tu vi trong cơ thể ngoại công lúc này, nhìn như sống động nhưng thực tế chỉ là lớp bên ngoài, tu vi thật sự lại lắng đọng cùng bất động

Dường như

thiếu đi ý chí vận chuyển tu vi, bởi vì hồn của thân thể này

đang ngủ say

Mạnh Hạo trầm mặc, nhắm nghiền hai mắt, thần thức tản ra, dung nhập vào trong đại điện, dung nhập vào bốn phía, dung nhập vào núi thứ tám, rất lâu sau đó, khi hắn mở mắt, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng kỳ dị

Hồn không có

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, rất nhanh, hai mắt hắn co lại

" Tương tự với ta khi trải qua Huyễn Khô kia

hồn của ngoại công không ở trong người mà ở ngoài

nhưng tựa hồ vẫn còn tồn tại, nhìn như vậy chỉ có thể giải thích là

hồn ngoại công dung nhập vào cả Đệ Bát Sơn Hải giới, hồn ông

không nơi nào không có! Giống như đi vào cõi thần tiên thiên địa, nhưng lại quên mất

trở về

" Cảnh tượng này nếu đổi lại là người khác sẽ không nhìn thấu nhanh như vậy nhưng Mạnh Hạo giờ này có thể chiến đấu với cả chủ Sơn Hải, kiến thức của hắn, lực Sơn Hải của hắn làm hắn rất nhanh có thể nhìn ra đầu mối

Hắn nghĩ tới khi phá bỏ cây đinh bên trong cơ thể ngoại bà, cảm nhận lại cảnh tượng kia

Huyết mạch vì nguyền rủa dẫn đến thân thể bị nguyền rủa, phong ấn khí lực khiến cho hồn không tìm được đường về, chỉ có thể lang thang trong Đệ Bát Sơn Hải, dần dần mất đi thần trí, chỉ còn lại bản năng

Mạnh Hạo lẩm bẩm, sắc mặt khó coi, hồi lâu sau, ánh mắt hắn lóe sáng, ôm quyền cúi đầu thật thấp với ngoại công, lùi ra sau, đóng cửa đại điện, cất bước ra khỏi núi thứ tám!

Huyết mạch nguyền rủa đã bị ta hóa giải, thân thể nguyền rủa cũng bị ta xua tan, ngoại công ở nơi này đã thức tỉnh đầy đủ, chỉ cần

kích thích cường lực lập tức có thể làm cho hồn của ông tản ra, theo bản năng

trở về trong thân thể

Mạnh Hạo đi trong tinh không, mắt lộ ra ngạc nhiên, lẩm bẩm, nhìn về cái khe Đệ Thất Sơn Hải ở xa xa

Sẽ không có kích thích nào có thể kích thích chủ Sơn Hải so với kích thích sinh ra mãnh liệt từ sau trận chiến

Mà cuộc xâm lược Đệ Thất Sơn Hải muốn kết thúc, phương pháp đơn giản nhất là

giết chủ Đệ Thất Sơn Hải!

Bắt giặc phải bắt vua trước, chủ Đệ Thất Sơn Hải nếu như chết vong, trận chiến này lập tức sẽ dừng

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói nhỏ, mỗi một câu nói ra, hai mắt hắn đều lóe lên ánh sao

" Chủ Đệ Thất Sơn Hải

" Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt có quyết đoán, thân thể bước một bước biến mất, khi xuất hiện đã ở bên ngoài Thiên Thần Liên Minh, ở giao giới giữa Đệ Bát Sơn Hải cùng với Đệ Thất Sơn Hải, ở trong phạm vi

khe nứt kia tồn tại

Chỗ này có trọng binh Đệ Thất Sơn Hải trấn giữ, tu sĩ ở nơi này có chừng hơn mấy chục vạn, có vô số trận pháp vây quanh, phòng thủ kiên cố

Thậm chí ở nơi này còn lưu lại bốn vị cường giả Đạo Cảnh, một người trong đó là Đạo Tôn Đệ Thất Sơn Hải nổi danh cùng với Lữ Hầu, là Xích Viêm Lão Tổ

Ba người còn lại, một người là Đạo Chủ, hai người là Đạo Cảnh nhất nguyên! Cả bốn người này cùng với với mấy trăm ngàn tu sĩ trấn giữ, rất nhiều trận pháp cấm chế bốn phương tám hướng, khiến cho bất kì tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải nào đều không thể công phá trong thời gian ngắn, mà một khi không thể công phá, như vậy đại quân cùng cường giả đại năng trong Thiên Thần Liên Minh đều nhanh chóng trở về

Chỉ có điều bất kỳ kẻ nào nơi này không bao gồm

Mạnh Hạo! Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện, hắn không che giấu dao động của tu vi, cổ nguyên trong cơ thể di chuyển, bùng phát ầm ầm, còn có khí tức Chí Tôn Kiều ngập trời, thậm chí lực Sơn Hải cũng vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, nổi lên một loạt gió lốc long trời lở đất, khuếch tán ầm ầm về bốn phía, khiến cho tinh không phía sau hắn méo mó, giống như biến hóa ra tinh hải vô tận, như dời núi lấp biển mà bùng phát, làm cho tinh không biến sắc nổ vang

Lập tức, tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bốn phía khe nứt kia đều thức tỉnh từ trong nhập định, thần sắc đều biến hóa, tiếng gầm nhẹ bỗng nhiên truyền ra cạnh khe nứt

Là ai? Tiếng gầm nhẹ như lôi đình nổ tung, hướng về bốn phương tám hướng, cạnh khe nứt có một lão già tóc đó, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, hai mắt hắn vô cùng quỷ dị, trong mỗi ánh mắt đều có hai đồng tử!

Phía sau hắn lúc này xuất hiện con trâu đen, con trâu này lớn chừng nghìn trượng, khi xuất hiện vô cùng chói mắt, trong mắt nó có u hỏa, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo

Quỷ dị trong mắt con trâu lớn màu đen này, còn có u hỏa chồng lên chi ảnh, giống với hai tròng mắt của lão già tóc đỏ

Người nào nhìn lão hay nhìn trâu đen này sẽ lập tức có cảm giác hoa mắt

Bên cạnh lão già còn có ba lão già, lúc này đều mở to mắt, khi tức căn nguyên Đạo Cảnh bùng phát ầm ầm, khuếch tán ra

Ta không muốn tạo thêm sát nghiệt, hãy giải tán những tu sĩ này đi

Mạnh Hạo cất bước, ánh mắt nhìn về mấy trăm ngàn tu sĩ phía sau lão già tóc đỏ, bình tĩnh nói

oOo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.