Hắn thấy rõ, đóa hoa kia có ba màu hồng vàng lam, vả lại đang lần lượt thay đổi giao thoa nhau, hình thành nên một mặt quỷ như khóc nhưng không phải khóc, như cười nhưng không phải cười, đóa hoa mặt quỷ này phiêu phù ở giữa không trung, giống như vật sống, tràn ngập vẻ quỷ dị.
- Tam Sắc Bỉ Ngạn hoa! Lão giả nhìn chằm chằm đóa hoa kia, hồi lâu sau mới mở miệng khàn khàn nói, hai mắt tỏa sáng.
- Loại độc này phát tác theo chu kỳ, mỗi chu kỳ có ba lượt, sau ba chu kỳ sẽ nở một đóa hoa, sau khi hoa nở thì mắt phải của ngươi sẽ xuất hiện một mặt quỷ giống như thế kia.
Mặt quỷ này tùy theo sự vận hành tu vi của ngươi mà dần dần hiện rõ, tu vi vận hành càng lâu thì càng rõ, nhưng loại độc này không sát thương ngươi, ngược lại sẽ giúp ngươi vạn độc bất xâm, nhưng nó sẽ khiến cho sát niệm trong nội tâm của ngươi càng ngày càng mãnh liệt.
Sau đó, khí kết thúc ba chu kỳ tiếp theo, đóa hoa thứ hai sẽ nở, khi độc phát tác, trong con mắt trái của ngươi cũng sẽ xuất hiện mặt quỷ, sát niệm của ngươi cũng sẽ càng ngày càng nặng, thích giết chóc thành tính, lúc đó chẳng những ngươi sẽ vạn độc bất xâm, mà còn có thể phát ra khí độc, thậm chí thân thể của ngươi sẽ càng kiên cường dẻo dai, năng lực phục hồi vượt xa những tu sĩ tầm thường khác.
Nhưng ngươi sẽ phát hiện thân thể của ngươi bắt đầu cứng đờ, không còn linh hoạt nữa, sinh cơ của ngươi cũng dần ảm đạm, tử khí sẽ bao phủ ngươi.
Tiếp theo, lần thứ ba hoa nở, ngươi sẽ mất đi ý thức, mất đi sinh mệnh, biến thành một đóa Tam Sắc Bỉ Ngạn hoa, bị người gieo độc hoa này đến lấy đi, mà nếu ngươi biến thành đóa hoa này thì từ nay về sau hoa này sẽ trở thành Tứ Sắc Bỉ Ngạn hoa.
Phàm nhân, Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, bảy cảnh giới của con người, mỗi cảnh giới mỗi màu, cho đến khi Bỉ Ngạn hoa có đủ bảy màu, hoa rơi thành tiên mất một ngàn năm.
- Loài hoa này là một trong những cách mà tu sĩ thời xưa từng dùng để thành tiên. Lão giả thản nhiên mở miệng, ánh mắt rơi vào người Mạnh Hạo, câu nói mang hàm ý sâu xa.
Mạnh Hạo trầm mặc, lời nói của lão giả truyền vào trong tai hắn, làm cho Mạnh Hạo không rét mà run, đồng thời cũng dần nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ về quá trình trúng độc của mình.
- Đạo hữu chớ nói đùa, tại hạ tư chất tầm thường, cũng không có bảo vật gì đáng giá trên người, không đáng để kẻ thù dùng một đóa kỳ hoa như vậy để hạ độc.
Lão giả chỉ cười mà không nói.
Mạnh Hạo trầm mặc một lát, tay phải nâng lên lại rút ra một túi đựng đồ, ném tới trước mặt lão giả, sau khi lão giả cầm lấy mới khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng.
- Lời tiểu hữu chính xác, nhưng không đủ, đây thật sự là Tam Sắc Bỉ Ngạn hoa, nhưng không hoàn chỉnh, mà chỉ là phế phẩm, chỉ có thể đến được mức ba màu, không thể xuất hiện màu thứ tư, nếu không thì độc này trong thiên hạ không ai giải đc. Thanh âm thong thả, thản nhiên của lão giả truyền tới.
- Làm sao mới có thể giải được. Mạnh Hạo lập tức hỏi, thấy lão giả kia lại không nói gì, Mạnh Hạo nhíu mày, lại ném ra một túi trữ vật.
Giờ khắc này, ở bên ngoài cửa hàng, hoàng hôn đã tắt, vầng trăng đã treo lên cao, trong thành đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi, có một nữ tử kỳ quái mặc áo lưới dài màu trắng, đang từ xa đi tới.
Cô gái này tuyệt sắc tuyệt mỹ, cao gầy thon thả, dưới ánh trăng dường như tràn ngập tiên khí, lạnh nhạt tự nhiên, thanh dật thoát tục, không nhiễm bụi trần, từ chỗ đèn đuốc sáng trưng tiến đến trước cửa hàng, đôi mắt nhìn vào thẻ bài viết số mười chín treo trên cửa, trên mặt lộ ra nụ cười khiến cho Khâu Lâm đang đứng bên cạnh phải trợn mắt há hốc mồm, trái tim đập bình bịch.
Cô gái này, năm đó Mạnh Hạo đã từng gặp một lần, là người bầu bạn bên cạnh Vương Đằng Phi khi còn ở Kháo Sơn Tông, vị hôn thê của Vương Đằng Phi.
Sở Ngọc Yên.
- Loại độc này có ba cách giải.
- Cách thứ nhất là khống chế độc, theo lão phu được biết, có ba loại linh quả có thể giảm bớt sự đau đớn do độc tố phát tác. Cách thứ hai là áp chế độc, khiến cho khoảng cách giữa những lần phát tác được kéo dài, cần dùng Xuân Thu Mộc, mỗi chiếc có thể áp chế một năm, thứ này có thể áp chế vạn độc, mặc dù không phải đồ thông thường, nhưng vẫn có thể tìm được, chỉ là nếu áp chế thời gian dài, lần phát tác sau sẽ trúng độc càng sâu, cho nên sẽ có một lúc nào đó không thể áp chế được nữa, một khi độc tố bùng nổ thì vô phương cứu chữa.
Còn phương pháp cuối cùng, rất đơn giản, ngươi tìm một vị lão tiền bối Trảm Linh cảnh, cầu người đó chịu hao phí Trảm Linh lực giúp ngươi chặt đứt độc này Lão giả thản nhiên mở miệng, thu hồi túi trữ vật, nhìn Mạnh Hạo một cái, lại tiếp tục nói.
- Thôi, thấy ngươi đã tiêu phí nhiều linh thạch như vậy, lão phu sẽ nói cho ngươi biết giải pháp thứ tư, nếu ngươi có cơ duyên có thể nhờ Đan Quỷ đại sư tự mình giúp ngươi luyện chế giải độc đan, thì cũng có thể giải trừ loại độc này.
- Nhưng Đan Quỷ đại sư có địa vị cực cao ở Tử Vận Tông, cho nên việc này rất khó. Lão giả bình tĩnh mở miệng.
Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, chưa nói gì mà trước hết ném ra một túi trữ vật, mặc dù hắn rất quý trọng linh thạch, nhưng nếu so với tính mạng thì cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Túi trữ vật được lão giả bắt được, lão giả hai mắt chợt lóe, trên mặt lộ ra một nụ cười.
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.
- Nơi nào bán!
Mạnh Hạo thần sắc âm trầm, lạnh giọng mở miệng.
- Việc này người ngoài không thể biết được, duy chỉ có lão phu với thân phận đặc thù cho nên mới có thể biết được tin tức này, một tháng sau, sẽ có thương nhân Tây Mạc đến tòa thành này, đến lúc đó Bách Trân Các của bổn thành sẽ tổ chức một hội đấu giá cỡ trung, khi đó chắc chắn sẽ bán ra Xuân Thu Mộc.
- Bách Trân Các? Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, hắn đang nhớ lại Bách Trân Các trong Thiên Hà Phường ở Triệu quốc.
Mạnh Hạo đứng lên, nhìn lão giả kia một cái, xoay người hướng ra cửa, đẩy cửa cất bước ra ngoài, ngay lập tức đã nhìn thấy nữ tử thanh dật thoát tục, dường như không nhiễm bụi trần kia, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong khoảnh khắc.
- Trúc Cơ trung kỳ! Mạnh Hạo hai mắt bình tĩnh, sắc mặt không đổi, cất bước đi ra, bạch y nữ tử kia cũng thần sắc như thường, đợi khi Mạnh Hạo đi ra thì bước nhẹ đi vào trong cửa hàng, nhưng khi bước đến ngưỡng cửa, chân mày nàng hơi nhíu lại, quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng của Mạnh Hạo đang cùng với Khâu Lâm rời khỏi nơi này.
- Dường như đã từng gặp, nhưng không nhớ được là đã gặp ở đâu. Sở Ngọc Yên không để ý, năm đó trên đỉnh Đông Phong của Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo chỉ là một đệ tử có tu vi Ngưng Khí cảnh tầng sáu, cho dù là người cướp đi tư cách tiến vào nội môn của Vương Đằng Phi thì cũng sẽ không được Sở Ngọc Yên để ý, chỉ là một lần gặp thoáng qua, sau sáu bảy năm đã không còn ấn tượng gì nữa rồi.
Nàng quên Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo sẽ không quên nàng!