Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1825: Ta vốn là chủ nhân của nó!



Mạnh Hạo nhìn mảnh gương nghĩ tới gương đồng, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, sau khi thần niệm của hắn sáp nhập vào, dựa theo hắn phương pháp khống chế gương đồng, lập tức này mảnh gương liền phát ra hào quang còn chói sáng hơn vô số lần so với trước.

Hào quang tỏa ra như một vầng mặt trời nhỏ, lập tức vượt qua hào quang của mảnh gương Bạch Vụ Trần Tiên nắm giữ, trở thành vầng hào quang rực rỡ nhất trong thế giới này.

Tất cả những luồng ánh sáng sắc bén xung quanh nó đều trở nên ảm đạm, thất sắc hơn rất nhiều. Tất cả mọi người nhìn thấy mà giật mình.

Một màn này khiến đồng tử Bạch Vụ Trần co rút lại, nàng khống chế mảnh gương này đã nhiều năm, sớm đã lục lọi ra một ít quy luật nên rất hiểu rõ, mảnh gương phát ra hào quang càng mạnh thì uy lực càng cường hãn.

Thời khắc này nàng hết sức hoang mang, nhưng vẫn còn miễn cưỡng giữ vững được trấn tĩnh. Nhưng không lâu sau, nàng lại thấy được mảnh gương của Mạnh Hạo không ngờ lại... hòa tan!

- Đây là... Trong đầu Bạch Vụ Trần Tiên liền "ong" lên một tiếng, một màn này nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng, trước giờ nàng chưa từng nghĩ rằng, mảnh gương lại còn có thể hòa tan. Thời khắc này nàng vô cùng khiếp sợ khi thấy mảnh gương lại tan ra, sáp nhập vào tay phải Mạnh Hạo, rồi nhanh chóng bao trùm lên bàn tay phải, tạo thành một cái bao tay!

Mọt cái bao tay màu đen, tựa như là một phần của bộ áo giáp vậy. Vừa xuất hiện, bao tay đã bộc phát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo và cuồng bạo.

Cỗ khí tức này long trời lở đất, thậm chí trong đó còn mơ hồ vang lên tiếng hoan hô, như thể bị áp chế nhiều năm lúc này rốt cuộc cũng được hiển lộ, như một viên ngọc quý bị long đong khắp nơi, rốt cuộc cùng phát ra hào quang rực rỡ vậy.

Bạch Vụ Trần hoàn toàn ngây dại. Lời nói trước đó của Mạnh Hạo, dường như lại vang vọng bên tai nàng.

- Phương pháp ta sử dụng, là sai lầm sao? Đầu óc Bạch Vụ Trần trử nên ù ù, chuyện xảy ra khiến nàng không kịp trở tay, vừa ổn định tâm thần, lại phát hiện ra mảnh gương của mình lúc này không ngờ lại đang run rẩy, dường như sắp không còn bị mình khống chế nữa vậy.

- Điều này... Điều này không thể nào...

Sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng đã nghiên cứu vô số năm, mới nghĩ ra được phương pháp sử dụng mảnh gương, thậm chí theo nàng thấy, phương pháp này vô cùng chính xác. Nhưng sau khi nhìn thấy bao tay của Mạnh Hạo, thần cuồn của nàng liền rúng động không thôi.

- Ngươi... Ngươi làm sao vậy... Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên Mạnh Hạo vẫy tay một cái, lập tức một tiếng "ầm" truyền ra, mảnh gương đang lơ lửng bên cạnh Bạch Vụ Trần Tiên mảnh gương đã bồi bạn với vô số năm tháng, trong nháy mắt liền run lên, trực tiếp chặt đứt liên hệ cùng Bạch Vụ Trần, rồi hóa thành một luồng cầu vồng xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo.

- Không! Một màn này như là một quyền vô hình nện mạnh lên người Bạch Vụ Trần, khiến sắc mặt nàng không còn chút máu, phun ra một ngụm máu tươi, không thể tiếp nhận nổi. Đó là chí bảo của nàng, là hy vọng về nhà của nàng, là tất cả những gì nàng có. Nàng đã nghiên cứu quá lâu, thậm chí đã có thể thông qua mảnh gương này, cảm nhận được những mảnh gương khác trong phạm vi nhất định. Nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, thì ra tất cả... đều là sai lầm.

Tựa như con mình mất công nuôi lớn, lại đột nhiên phát hiện ra nó chẳng những không dòng máu của mình, mà còn bỏ đi theo người khác vậy...

Thậm chí Bạch Vụ Trần còn cảm nhận được mảnh gương đồng của mình kia đang hoan hô vui sướng.

- Tại sao chứ?! Bạch Vụ Trần ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hai mắt của nàng đỏ thẫm, tóc tai bù xù, lâm vào điên cuồng. Ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy mảnh gương của mình cũng đang hòa tan, sáp nhập vào trong tay phải của Mạnh Hạo, rồi bất ngờ tạo thành một mảnh giáp bao phủ cánh tay phải Mạnh Hạo!

Mảnh giáp này màu đen, truyền ra ánh sáng đen lấp lánh, thậm chí còn tràn ra khí tức nào đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Cho dù là nàng, khi nhìn đến tâm thần cũng run lên một cái.

Trên phần giáp của tay phải đó tràn ngập hoa văn ấn ký phức tạp khó hiểu, tản ra khí tức khiến cho lòng người hoảng sợ. Vào giờ khắc này, cánh tay này của Mạnh Hạo dường như đang sinh ra dung hợp kỳ dị nào đó cùng thế giới này vậy.

Cùng lúc đó, những quỷ hồn đang bị cố định xung quanh, toàn bộ thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, nhìn tay phải của hắn, rồi đồng loạt quỳ xuống.

Cả thế giới lập tức trở nên yên tĩnh, trong chớp mắt này, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Mạnh Hạo, chính xác hơn là tập trung lên giáp tay phải của Mạnh Hạo.

Lão nhân chưởng giáo hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ mãnh liệt rất rõ ràng, đồng tử Sa Cửu Đông cũng co rút lại, khí tức điên cuồng đã biến mất, thay vào đó chính là ánh mắt sáng lấp lánh.

Duy chỉ có Bạch Vụ Trần Tiên, nàng không chịu nổi một màn nghịch chuyển này, một khắc trước đó, nàng còn chiếm cứ thượng phong, mảnh gương cẫn còn thuộc về của nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả đều thay đổi.

- Bởi vì, ta vốn là chủ nhân của nó. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh giáp tay phải, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa và hồi ức, lẩm bẩm lên tiếng. Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại vang vọng khắp xung quanh, cũng truyề đến tai Bạch Vụ Trần.

Thân thể Bạch Vụ Trần run lên bần bật.

- Không thể nào! Nàng thét lên chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này, nàng không thể tin nổi, cũng không thể tiếp nhận được sự thật này. Ngay lập tức nàng liền nhoáng lên một cái, bạo phát ra lực lượng cửu nguyên, hóa thành một màn sương mù bao phủ thế giới, che đậy thiên địa, ầm ầm đánh tới Mạnh Hạo.

Nàng không cam lòng, cho dù đã đến nước này, cho dù mảnh gương của mính đã bị Mạnh Hạo lấy đi, nàng vẫn muốn liều mạng một lần!

- Chưởng giáo, Sa đạo hữu, xin hãy trợ giúp ta một lần cuối cùng! Thanh âm của nàng vô cùng thê lương, thậm chí mơ hồ còn mang theo ý cầu khẩn. Chưởng giáo trầm mặc, thầm thở dài, bước ra một bước, hóa thành một đạo cầu vồng xuất hiện ở bên trong căn nguyên sương mù do Bạch Vụ Trần hóa thành.

Sa Cửu Đông cũng hắn nghiến răng, thân thể lập tức xoay tròn, tạo thành một cơn gió lốc, truyền ra tiếng sấm ngập trời, dung hợp cùng một chỗ với thế giới sương mù, cùng Bạch Vụ Trần và chưởng giáo tạo thành khí tức kinh thiên, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Trong tiếng nổ ầm ầm, căn nguyên thần thông của ba người che trời phủ đất, tạo thành lực lượng kinh người quét ngang thiên địa, gào thét tới gần Mạnh Hạo, rồi bỗng nhiên đè xuống.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, mắt ánh sáng lên lấp lánh, chiến ý phát ra dạt dào, lập tức nhoáng lên một cái biến mất, khi xuất hiện lại đã bất ngờ đứng trước người ba người.

Tay phải hắn nâng lên, phát ra một quyền nhìn như hết sức chậm chạp. Một quyền này khiến hoa văn trên giáp tay dao động, rõ ràng là một quyền rất chậm, nhưng trong mắt ba người Bạch Vụ Trần, dường như lại không thể né tránh, dường như... một quyền này đã đánh trúng căn nguyên sương mù do Bạch Vụ Trần hóa thành vậy!

Một quyền hạ xuống khiến sương mù nổ vang, cuồng phong quét ngang, liên tiếp truyền ra tiếng nổ ngập trời. Căn nguyên sương mù do Bạch Vụ Trần hóa thành toàn bộ bị cuốn ngược, thân ảnh của nàng cũng bị hiển lộ ra, ngây ngốc phun ra một ngụm máu tươi. Mạnh Hạo lại lần nữa bước ra một bước, vẫn là một quyền như cũ, một quyền này, trực tiếp đánh tới trước mặt của lão nhân chưởng giáo.

Nhưng một quyền này cũng không đánh lên người, mà bạo phát trước mặt lão truyền ra tiếng nổ ngập trời, tạo thành một làn xung kích ầm ầm khuếch tán. Lão nhân chưởng giáo biến sắc, vốn lão có thể thi triển thần thông đi chống cự, nhưng thời khắc này lão chỉ trầm mặc thở dài, biết được có cố nữa cũng không có quá nhiều tác dụng, liền dứt khoát mượn lực phản chấn của làn sóng xung kích lui về sau, nhường đường ra.

Mạnh Hạo cất bước, liếc nhìn về phía Sa Cửu Đông đã hóa thành bão cát, thời khắc này hắn cũng lựa chọn giống như chưởng giáo, lập tức trầm mặc lui về sau, thầm than thở, biết được đã vô lực xoay chuyển cục diện.

Hai người đồng thời lui về phía sau, Mạnh Hạo lại bướcra một bước, khi xuất hiện lại đã đứng trước người Bạch Vụ Trần Tiên, lần nữa đánh ra một quyền.

Tiếng nổ ngập trời truyền ra, một quyền này của Mạnh Hạo khiến hoa văn trên giáp tay khuếch tán, trực tiếp đánh lên ngực Bạch Vụ Trần. Bạch Vụ Trần phun ra máu tươi, trong cơ thể truyền ra hàng loạt tiếng răng rắc, rồi như diều đứt dây bay về sau, lần nữa phun ra máu tươi, mãi đến nghìn trượng nàng mới miễn cưỡng dừng lại được, khi nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt nàng tái nhợt, lần thứ ba lại phun ra máu tươi.

Ngay cả khí tức của nàng, cũng trong chớp mắt trở nên hỗn loạn, tựa như trong cơ thể nàng đang đang cỗ một cỗ lực lượng chạy loạn, muốn phá vỡ thân thể của nàng vậy. nàng không ngừng áp chế, nhưng càng áp chế, máu tươi tràn ra khóe miệng lại càng nhiều.

Cặp mắt lão nhân chưởng giáo co rút lại, trầm mặc im lặng, Sa Cửu Đông theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhìn thấy mà giật mình.

Về phần kia thiếu niên áo bào vàng, lúc này hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm giác được, lựa chọn trước đó của mình vô cùng chính xác.

- Ta đã nói trước đó, màn kịch này nên kết thúc rồi. Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tay áo vung lên, lập tức biển quỷ hồn ở bốn phía gầm thét phóng lên cao, không ngừng chuyển động quanh Mạnh Hạo, tạo thành một cỗ lốc xoáy vô hình. Cỗ lốc xoáy này không ngừng khuếch trương, trăm dặm, ngàn dặm, 10 ngàn dặm, 100 ngàn dặm, một triệu dặm... vô biên vô tận, khắp thiên địa đều bị bao trùm trong phạm vi lốc xoáy.

Mà giờ khắc này, tại trung tâm lốc xoáy, Mạnh Hạo chính là thần linh của mảnh thế giới này.

Uy áp trên người hắn cũng trong chớp mắt bộc phát ra, thay thế thiên uy, bao phủ thế giới. Biển quỷ hồn cũng tản ra uy áp, dung hợp cùng chỗ sau với Mạnh Hạo, khiến uy áp càng thêm mãnh liệt. Mới vừa xuất hiện, mặt đất đã run rẩy, dường như cả thế giới, cả thiên địa, đều phải quỳ lạy dưới uy áp của Mạnh Hạo vậy.

Thiếu niên áo bào vàng biến sắc, lập tức lui về phía sau, vận chuyển tu vi kháng cự. Lão nhân chưởng giáo trầm mặc, thầm thở dài một tiếng, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền, bất ngờ trảo một cái vào hư không, lấy ra một túi trữ vật đặt ở một bên rồi lập tức lui về sau, mãi đến khoảng cách nhất định, lão mới vận chuyển tu vi, chống cự uy áp.

Sa Cửu Đông chua xót, thở dài, không ngờ cũng lấy ra một túi trữ vật để xuống, rồi bỗng nhiên lui về sau.

Đây chính là thái độ của bọn họ, lúc trước bọn họ vốn cũng không toàn lực xuất thủ, lúc này lại đưa ra vật phẩm giải hòa, theo bọn họ suy đoán, Mạnh Hạo cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.