Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1848: Lựa chọn chiến đấu



Mạnh Hạo không che giấu mục đích của mình, cũng không cần phải... che giấu, với tu vi của hắn hiện tại, nếu như làm việc còn lo trái lo phải, thì sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.

Loại chuyện kiểu như ẩn tàng tu vi đi, rồi đột nhiên hoành tráng bộc phát, trừ khi là có nguyên nhân đặc thù ra, nếu không, đối với cường giả mà nói, căn bản là việc nhàm chán. Hơn nữa, nếu lâu dài như thế, e là ngay cả đạo tâm cũng sẽ suy bại, cuộc đời này chỉ đi theo lối mòn, khó có thể bước lên đại đạo.

Đã có đủ thực lực, như vậy thì cứ đường đường chính chính mà làm đi!

Không cần biết ngươi có bất kỳ âm mưu dương mưu gì, chỉ cần đường đường chính chính bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp trấn áp là có thể giải quyết hết thảy.

Mà giờ phút này, đối mặt với khí thế của Mạnh Hạo, Hỏa Phượng có chút không chịu nổi, thân thể lui về phía sau vài bước hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng.

- Vật này bổn tôn chưa từng thấy qua, nhưng nếu đạo hữu đã tới đây, nhất định là đã có chút đầu mối, bổn tôn có thể hiệp trợ ngươi đi tìm vật này, chỉ có điều Băng Hỏa Giới rất lớn, đạo hữu phải chuẩn bị tốt tinh thần sẽ tốn rất nhiều năm tháng đi.

Mạnh Hạo nhìn Hỏa Phượng trước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, hắn lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn Hỏa Phượng.

- Vật này đối với ta rất quan trọng.

- Nhưng nếu thật không tìm được, ta cũng sẽ rời đi. Chỉ có điều, trước khi Băng Hỏa Giới phong bế lại, mặc dù ta bất đắc dĩ phải rời đi, cũng sẽ... hủy diệt giới này, chuyện này rất nghiêm trọng, mong đạo hữu suy nghĩ kỹ.

Mạnh Hạo rất trực tiếp. Vừa rồi Hỏa Phượng thấy được mảnh vỡ gương đồng nhìn như bình thường, thậm chí khí tức dao động cũng không hề tháy đổi, nhưng từ khi Mạnh Hạo tu hành đến nay đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ liếc mắt liền nhận ra đối phươngđang che giấu sự khiếp sợ sau khi nhìn thấy mảnh gương.

Nhất là từ lời nói của đối phương, Mạnh Hạo lập tức nhận ra lỗ hổng trong đó.

Mảnh thế giới này cũng không phải là sẽ mở ra mãi, ban đầu Mạnh Hạo phải đợi mấy trăm năm mới có thể tiến vào, hắn cũng đã thôi diễn một phen, biết được một giáp sau chỗ này sẽ đóng lại. mà nếu như đến lúc đó mình không rời đi, thì sẽ phải đợi rất lâu, chờ lần tiếp theo khi đóa hoa nở rộ mới có thể ly khai.

Hơn nữa trong quá trình này, sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, Mạnh Hạo sẽ không đi đánh bạc chuyện này.

Cho nên, hắn dứt khoát trực tiếp lên tiếng. Không phải uy hiếp, mà là nói thẳng ra việc mình sẽ làm sau đó.

- Trước khi khu vực đại hỏa và băng nguyên dung hợp tạo thành nột khuh vực không gian ôn hòa, ta sẽ hủy diệt tất cả sinh mạng của thế giới này.

Về phần ngươi, còn có vị Băng Sơn lão tổ kia, mặc dù ta không thể đem diệt sát bọn ngươi, nhưng nếu ta đã có thể phong ấn một người, thì cũng có thể phong ấn người thứ hai.

- Thậm chí nếu ta không tìm được, dưới cơn giận dữ, ta tin tưởng rằng mình sẽ không tiếc trả giá, phong ấn bọn ngươi vô cùng lâu, lâu đến mức... lần tiếp theo khi đóa hoa này mở ra, ta sẽ lại tiến vào, tiếp tục phong ấn.

Có lẽ là ngàn năm, có lẽ là vạn năm, có lẽ còn lâu hơn, ta sẽ một mực phong ấn các ngươi, cho đến khi tu vi của ta có thể giết chết khi, ta sẽ khiến cho các ngươi thần hình câu diệt. Dưới quá trình sưu hồn, ta sẽ biết được tất cả, mà khi đó, ta cũng sẽ biết được tin tức thứ ta cần tìm.

Chỉ có điều, làm như vậy sẽ rất lâu, người chết cũng sẽ rất nhiều, ta cũng không muốn như thế, cho nên, mong đạo hữu... chớ ép ta. Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, nói xong, liền ôm quyền cúi đầu.

- Đến cuối cùng lựa chọn như thế nào, đạo hữu hãy nói một câu. Mạnh Hạo ngẩng đầu, mỉm cười nói.

Mỗi một câu nói của hắn, đều khiến cho nội tâm Hỏa Phượng giật thót, cho đến khi nàng nghe xong toàn bộ, trong lòng đã nhấc lên sóng gió ngập trời, đồng thời cơn phẫn nộ bốc lên cũng bị nàng cưỡng chế ép xuống, bởi vì nàng hiểu rõ, lời nói của đối phương đều là sự thật.

Hắn chắc chắn sẽ làm như vậy, mà một khi làm như vậy, thì sự việc phát triển tiếp theo, tám chín phần mười sẽ như đối phương phán đoán. Cho dù có lỗ hổng, thì với quyết tâm của đối phương, hắn cũng sẽ bù đắp lỗ hổng đó, khiến cho sự việc phát triển theo đúng ý định của mình.

Hết thảy vẫn là dựa trên tu vi nói chuyện, cho dù nàng hay Băng Sơn lão tổ kia đều là cửu nguyên đỉnh phong, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều cao thủ đỉnh phong bình thường, nhưng chung quy vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mắt này.

Nhất là nhìn ánh mắt vị thanh niên này Hỏa Phượng liền nhận ra, mặc dù có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong lại như ẩn chứa một cỗ gió lốc ngập trời, còn có đồng tử màu đỏ kia, vẻ điên cuồng ẩn giấu kia, khiến nội tâm của nàng run lên, thậm chí tu vi cũng trở nên hơi rối loạn, biển lửa xung quanh cũng thoáng khựng lại.

Nàng lâm vào trầm mặc rất lâu, Mạnh Hạo cũng không nóng nảy, mỉm cười chờ đợi.

Một nén nhang sau, toàn thân Hỏa Phượng liền trở nên uể oải, khẽ thở dài một tiếng.

- Trước kia, thế giới Băng Hỏa cũng không phải là bộ dáng này, trong truyền thuyết rất lâu trước đây, có một loại chí bảo từ tinh không bay tới, rơi xuống mặt đất, tách rời mặt đất ra thành hai khu vực.

Đó chính là một mảnh gương vỡ, mặt phải của nó chiết xạ ra hào quang cùng nóng bức, tạo thành thế giới lửa, mà mặt trái của nó lại ngăn cách nhiệt độ và ánh sáng, ngưng tụ ra băng giá, tạo thành phiến thế giới băng hàn.

- Sinh mạng ở nơi này cũng theo sự biến đổi của thế giới, dần dần lột xác, cho đến vô số năm sau, liền tạo thành Băng Sơn nhất tộc cùng với Hỏa Phượng nhất mạch của ta.

- Nếu ngươi lấy đi, không cần ngươi ra tay, thì mặt đất của Băng Hỏa Giới cũng sẽ bị đảo lộn, toàn bộ sinh mạng cũng sẽ bị hủy diệt.

- Mà ngươi, cũng không là người đầu tiên muốn có mảnh gương này. Bao nhiêu năm qua, khi thế giới đóa hoa này mở ra, đã mấy lầm có ngoài từ bên ngoài phủ xuống, muốn đoạt đi mảnh vỡ. Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.

Mạnh Hạo nhíu mày, chuyện này từ những tượng băng trên khu vực băng nguyên kia, hắn đã đoán ra được một hai, mà từ việc Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng vừa thấy mình đến đã lập tức xuất thủ, hắn liền đoán được hơn phân nửa sự việc.

- Như vậy, cứ tách hai mảnh thế giới này ra là được, Mạnh mỗ sẽ dùng pháp thuật phong ấn, ngăn cách băng hỏa ra, đồng thời trong vòng ngàn năm ta nhất định sẽ quay lại, giải quyết chuyện này cho các ngươi. Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

- Ngươi... Hỏa Phượng căn bản không tin lời nói của người trước mắt.

- Ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng. Ánh mắt Mạnh Hạo thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn đã để lại hứa hẹn, cũng sắp không kiên nhẫn được nữa, nếu không còn cách nào khác, hắn buộc phải ra tay. Mảnh gương này vô cùng trọng yếu đối với hắn.

Hỏa Phượng hô hấp dồn dập, thần sắc biến đổi không ngừng, sát cơ trong mắt tràn ngập, nhưng cũng có vẻ chần chờ trong đó. Nàng không thể đánh bạc cự tuyệt đối phương, khiến thế giới sẽ rơi vào kết cục hủy diệt, nhưng nếu đồng ý, thì vẫn có nguy cơ bị hủy diệt.

Hơn nữa từ đáy lòng nàng, vẫn có chút không cam lòng.

- Chuyện này một mình ta không thể làm chủ được, cần phải có sự đồng ý của Băng Sơn lão tổ nữa mới được. Một lúc lâu sau, Hỏa Phượng liền lạnh lùng lên tiếng.

Mạnh Hạo cười nhạt một cái, tay áo vung lên, lập tức xuất hiện một cổ gió lốc cuốn lên ngập trời, thân thể hắn cũng lập tức bay về phía xa. Hỏa Phượng trầm mặc, sau đó cũng cắn răng, cùng Mạnh Hạo một trước một sau, phóng thẳng tới khu vực băng nguyên.

Lần này, Mạnh Hạo triển khai tốc độ cao nhất, chỉ dùng mấy tháng liền trực tiếp vượt qua Băng Hỏa Giới, khiến Hỏa Phượng ở phía sau nhìn tới mà sợ hết hồn hết vía. Nàng vốn cũng không theo kịp, chỉ có thể lấy ra bảo vật tăng tốc mới có thể miễn cưỡng bám theo.

Mấy tháng sau, tại chỗ sâu trong băng nguyên, theo Mạnh Hạo và Hỏa Phượng bay đến gần, một tiếng gầm giận dữ liền truyền ra ngập trời, ngọn núi lớn 100 ngàn trượng kia liền kịch liệt rung chuyển, Băng Sơn lão tổ đang toàn lực vùng vẫy.

Hỏa Phượng thấy được một màn này liền hít sâu một hơi, càng thêm tỏ ra kiêng kỵ. Mạnh Hạo cười cười liếc nhìn Băng Sơn cự nhân, lại nhìn Hỏa Phượng, hai mắt chớp chớp.

- Nếu như hai vị không đồng ý, thì có lẽ muốn thu được mảnh vỡ còn cần phải mất thời gian lâu hơn rồi... Hơn nữa ta tìm kiếm ở nơi này, chỉ có thể cảm nhận được khí tức của mảnh vỡ, nhưng lại không tìm được vị trí cụ thể của nó.

Mặc dù ta đoán nó ở trong lòng đất...

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn mặt đất, có chút nhức đầu. Không phải hắn chưa thử phá vỡ mặt đất, mà là mặt đất này rất là quỷ dị, với tu vi Mạnh Hạo, không ngờ lại không thể phá sâu.

Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán, tay phải bỗng nhiên nâng lên, phát ra một chỉ về phía băng sơn kia.

Dưới một chỉ này, phong ấn lập tức được cởi bỏ, Băng Sơn lão tổ gào thét ngập trời đứng bật dậy, phóng về phía Mạnh Hạo đấm ra một quyền.

Cùng lúc đó, Hỏa Phượng mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn cắn răng một cái, giết tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nở nụ cười, vẻ mặt vẫn như thường không chút biến hóa, chỉ lạnh lùng tuôn ra hai chữ.

- Muốn chết!

Vừa dứt lời, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, đó chính là tu vi tích lũy suốt mấy trăm năm qua, là khí tức của tám đạo căn nguyên ở trong người hoàn toàn bạo phát ra. Thậm chí còn có sức mạnh thân thể từ lâu đã đạt tới một trình độ kinh người của hắn, phối hợp với yêu khí, huyết mạch lực, trong nháy mắt khí thế liền trực tiếp quét ngang bầu trời.

Uy áp kia khiến cho thân thể Băng Sơn cự nhân chấn động, toàn thân Hỏa Phượng run lên. Giờ khắc này, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, phía sau lại có một cái đấu to lớn, tán phát hắc khí vô tận, tràn ngập trời đất.

Đó là một cái đầu dữ tợn, trên trán có một sừng, tóc dài màu đen bay phấp phới, cặp mắt đỏ thẫm như ẩn chứa biển máu vô biên, phát ra yêu khí khiến thế giới phải méo mó, cả thế giới tựa hồ đều đang run rẩy dưới uy áp của Mạnh Hạo.

Nếu vẻn vẹn như thế thì cũng thôi, nhưng theo tay phải Mạnh Hạo nâng lên, lập tức 7 mảnh gương đồng liền xuất hiện, trong nháy mắt liền hòa tan, bao trùm tay phải, nửa người trên, tay trái, hai chân của hắn ngoại trừ phần đầu ra, tạo thành một bộ áo giáp màu đen!

Áo giáp vừa xuất hiện lập tức bạo phát ra một cỗ khí tức càng thêm cuồng mãnh, thúc đẩy khí thế Mạnh Hạo lần nữa bạo phát ngập trời.

Rầm rầm uỳnh!

Giờ khắc này, Mạnh Hạo như đang tranh giành vầng hào quang với toàn bộ tinh không vậy, hắn đứng ở giữa không trung tựa như Chủ Tể, tụa như vua của tinh không.

Mơ hồ còn có từng tia lực lượng của Siêu Thoát từ trên người của hắn khuếch tán ra bốn phía. Hắn cúi đầu, nhìn về phía Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng đang bị chấn động ở nơi đó, ngoắc tay.

- Không phải muốn chiến sao, tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.