Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1896: Phấn chấn và run rẩy



Giờ khắc này, bên trong thế giới Sơn Hải Điệp, Vương Hữu Tài đang đi lại trong một vùng sa mạc, hắn đang tu hành, trong hơn một ngàn năm này, hắn luôn tự hành hạ mình, hành hạ thân thể của mình, hành hạ thần thức của mình, hành hạ tâm thần của mình, với loại phương thức tàn khốc này, để không ngừng tăng cao chiến lực của bản thân.

Vương Hữu Tài dĩ nhiên là tồn tại được vô số người trong thế giới Sơn Hải Điệp này tôn kính, hắn vốn không sống tới giờ này, thậm chí rất nhiều cường giả trong Sơn Hải Điệp vốn không sống qua mấy chục năm.

Nhưng trong quan tài đồng thau nơi Sơn Hải Điệp đang ở này ẩn chứa lực lượng của năm tháng, đồng thời với ngăn cản 33 Thiên xâm lấn, cũng tẩm bổ bảo vệ mọi người bên trong thế giới Sơn Hải Điệp.

Hai mắt của Vương Hữu Tài đen như mực, những năm gần đây, hắn thủy chung không có mở ra, thời khắc này đang đi lại trong sa mạc, bỗng nhiên chợt ngừng bước chân. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, một lát sau hắn cười to, tiếng cười vang trời, lực lượng tu vi dường như không khống chế được, lan rộng ra hướng bốn phía, tạo thành gió lốc... hắn hít thở đều dồn dập.

- Khí tức này, thanh âm này... Mạnh Hạo, là Mạnh Hạo!

Vương Hữu Tài lần nữa cười to, hắn cảm nhận được Mạnh Hạo tồn tại, cảm nhận được Mạnh Hạo trở về.

Đồng thời trong lúc đó, tại một chỗ khác trong thế giới Sơn Hải Điệp, có một tông môn lớn, trong tông môn có một tên mập mạp. Mập mạp lúc này đã là trung niên, thân thể như một đồi núi nhỏ, nhưng trên người của hắn, lại tản ra dao động Đạo Cảnh. Mặc dù không bằng Vương Hữu Tài, nhưng cũng là cường giả đếm trên đầu ngón tay trong cả Sơn Hải Điệp, hơn nữa việc trải qua của hắn, ở trong tông môn này tiếng nói của hắn, chính là ý trời.

Thời khắc này hắn đang cầm một khối linh thạch đặt lên miệng cắn nát. Phương thức tu hành của hắn không giống với người khác. Đang lúc hòa tan linh thạch, bỗng nhiên, thân thể hắn run run. Hắn đã từng có cảm giác tương tự, nhưng lúc này lại mãnh liệt hơn. Thân thể hắn nhoáng một cái, khi xuất hiện lại đã ở giữa bầu trời.

Nhìn bầu trời, mập mạp run rẩy, phát ra một tiếng gầm thét vang trời. Đó là tiếng thét hưng phấn, tiếng thét phấn chấn của hắn đã đè nén quá nhiều năm, dường như điên cuồng bùng phát ra.

Toàn bộ đệ tử tông môn đều giật mình, còn có các trưởng lão trong tông môn, thời khắc này cũng toàn bộ bay ra, nhìn mập mạp trên bầu trời, nhìn lão tổ bọn họ, mỗi người đều ngẩn ra.

- Ha ha... Mạnh Hạo, chết tiệt! Mạnh Hạo, rốt cục ngươi sắp trở về rồi!!!

- Ta nghe được rồi! Mạnh Hạo, ta nghe được rồi! Mập mạp kích động rống lớn, nước mắt không ngừng chảy xuống.

- Hơn 1000 năm, chúng ta chờ đợi ngươi hơn 1000 năm a, rốt cục ngươi... rốt cục trở về rồi!

Mọi người trong tông môn phía dưới, nhìn lão tổ vừa khóc vừa cười giống như điên khùng, ai nấy đều chấn động tâm thần, không biết xảy ra chuyện gì? Hầu hết trong bọn họ, đều là người được sinh ra trong thời gian hơn ngàn năm này, thời khắc này bọn họ không cảm giác được, không nghe được thanh âm của Mạnh Hạo như những cố nhân kia.

Nhưng rất nhanh, chừng mấy trăm lão già trong tông môn, đều toàn thân run lên. Trước đó bọn họ nghĩ là ảo giác của mình, nhưng giờ này thấy được mập mạp như thế, ai nấy đều tâm thần nổ vang.

- Là... là Mạnh Hạo sao!!!

- Đúng thật là hắn! Ha ha... hắn sắp trở về rồi!!!

- Là Mạnh Hạo, là hắn, là Yêu Tôn!!!

Những lão nhân kia toàn bộ phấn chấn rống lớn, mọi người ở bốn phía, cũng dần dần từ mờ mịt biến thành giật mình.

- Mạnh Hạo? Là Yêu Tôn đại nhân? Trong truyền thuyết, ngài là cường giả đệ nhất hơn 1000 năm trước giải cứu Sơn Hải Giới ta!

- Yêu Tôn đại nhân sắp trở về ư? Này... là thật sao! Những đệ tử kia từng người chấn động, rối rít ồ lên thất thanh.

Đồng thời ngay lúc đó, tại một khu vực khác, có một đôi vợ chồng, chính là Tôn Hải và Phương Du tỷ tỷ của Mạnh Hạo, thời khắc này hai người cùng lúc từ trong nhà bay ra, vọt lên giữa không trung, kích động nhìn bầu trời.

Nhất là Phương Du, nước mắt của nàng chảy xuống, trong mắt đều mơ hồ.

- Tiểu đệ... Phương Du quá vui mừng mà khóc, Tôn Hải sắc mặt kích động, ở một bên cười ha hả... Hai người bọn họ phấn chấn, dẫn tới bốn phía mấy đạo cầu vồng bay tới, đó là ba người, hai nam một nữ, thoạt nhìn đều là thanh niên. Ba người này, chính là con nối dòng của Phương Du và Tôn Hải.

- Cha, mẹ, các người sao thế?

- Xảy ra chuyện gì? Ba người rất ít khi nhìn thấy cha mẹ thâm tình như lúc này, nên đều kinh hãi vội vàng hỏi thăm.

- Cữu cữu của các ngươi, sắp trở về rồi! Phương Du lớn tiếng nói, trong mắt sáng ngời, vào giờ khắc này, là một khắc sáng ngời nhất trong hơn ngàn năm nay!

- Cữu cữu? Mạnh Hạo?

- Yêu Tôn đại nhân!!! Ba người thuộc con cháu của Mạnh Hạo này, lập tức tâm thần chấn động, không thể tin, bọn họ, là sống ở một niên đại xem Mạnh Hạo là thần thoại. Trong hơn một ngàn năm nay, Mạnh Hạo đối với tất cả mọi người Sơn Hải Giới, đã không còn là tu sĩ, mà là một truyền thuyết, một thần thoại.

Giờ khắc này, trong thế giới Sơn Hải Điệp, cũng có một khí tức của Chí Tôn thất nguyên. Khi khí tức này ầm ầm bạo phát dâng lên ngập trời, làm cho vô số người kinh hãi, trên bầu trời xuất hiện một người, đó là một lão già.

Chính là... ngoại công của Mạnh Hạo!

Lão đã tu luyện tu vi bản thân nhảy lên tới trình độ Chí Tôn thất nguyên, giờ này là một trong bốn người thủ hộ trong thế giới Sơn Hải Điệp.

Lão nhìn lên tinh không, ngửa mặt lên trời cười to, cười đó liền khóc lên, ở đó cười khổ.

Đồng dạng, ở một hướng khác, cũng có một khí tức của Chí Tôn thất nguyên, rầm rầm lên, đó là một khôi lỗi, sừng sững trong một tòa thành. Khôi lỗi này, chính là vị Chí Tôn từ Đệ Nhất Thiên năm đó, bị Mạnh Hạo phong ấn.

Cùng lúc đó, tại đông phương xa xôi, ở nơi đó có một khu vực âm u, nơi này có vô số hồn tử vong vây quanh, dường như tạo thành địa phủ, giống như địa phương luân hồi của Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này, bất ngờ có một khí tức của Chí Tôn bát nguyên bạo phát ngập trời, đó là... Địa Tạng!!!

Sơn Hải chủ mạnh nhất của năm đó!

Tiếp sau đó, ở phương tây Sơn Hải Giới, ở trong đại dương vô tận, thời khắc này nước biển rầm rầm dâng lên như muốn bao phủ bầu trời, một thanh niên đạp sóng biển, chậm rãi dâng lên, dưới chân của hắn có một con cá voi to lớn, cá voi này bách biến, bộ dáng tùy thời biến hóa, chính là Chân Linh Dạ!

Mà thanh niên kia là... Kha Cửu Tư. Trên người của hắn, vào giờ khắc này, bộc phát ra bất ngờ cũng là bát nguyên!

Hơn 1000 năm, cả thế giới Sơn Hải Điệp, xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà biến hóa lớn nhất, ngoài Chí Tôn khôi lỗi kia, chính là đã xuất hiện thêm ba người.

Ngoại công của Mạnh Hạo và Địa Tạng, năm đó vốn đã rất cường hãn, nhất là Địa Tạng có thể so với Chủ Tể, hai người bọn họ trở thành Chí Tôn, không ai thấy bất ngờ, nhưng Kha Cửu Tư thì trước khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, mọi người đều không có ấn tượng khắc sâu về hắn, cũng không ai nghĩ tới, trong một ngàn năm hắn lại nhảy lên tới cảnh giới bát nguyên.

Giờ khắc này, bốn vị Chí Tôn, đồng thời nhìn bầu trời xa xa, bọn họ dường như thấy được Mạnh Hạo đã tới ngoài 33 thiên.

Đồng dạng trong một chớp mắt này, trong thế giới Sơn Hải Điệp, trong nước biển vô tận đột nhiên dâng lên một hòn đảo, đảo này vô cùng to lớn, có tầng tầng quầng sáng bao phủ, có thể thấy được trên hòn đảo có một quốc gia, giống như một thế giới.

Phía dưới đảo này rõ ràng là một con rùa vô cùng to lớn, chính là... Kháo Sơn lão tổ, thời khắc này nó hắc hơi một cái, híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời.

- Khí tức này thế nào quen thuộc như vậy, chết tiệt, lão tổ ta phải suy nghĩ thật kỹ, khí tức của ai vậy a, thế nào ta cảm thấy... muốn chảy nước mắt vậy? Kháo Sơn lão tổ lẩm bẩm nói nhỏ, trên đỉnh đầu của nó, có một nữ nhân đứng ở nơi đó, thời khắc này nước mắt vui mừng tuôn ra.

Nữ nhân chính là Cổ Ất Đinh Tam Vũ!

Phía sau nàng, đi tới một người trung niên. Người này thoạt nhìn tuổi trung niên, nhưng lại có một đầu tóc trắng già nua, khí tức cả người cũng đều suy bại, chỉ là ở chung quanh hắn có một hạt châu vây quanh.

Hắn là... Đổng Hổ!

- Ta với thân dưỡng châu nhiều năm, chính là chờ đợi chủ nhân của nó, thời khắc này xem ra, có lẽ nó thuộc về Mạnh Hạo! Đổng Hổ lẩm bẩm, trong mắt lộ ra ánh sao.

Giờ khắc này, vô số người chấn động, giờ khắc này, vô số người tâm thần nổ vang, cả thế giới Sơn Hải Điệp, bạo phát ra ý phấn chấn trước nay chưa từng có, khiến cho con bướm kia dường như đều nhiều hơn một chút sinh cơ.

Tất cả cố nhân của Mạnh Hạo đều đang kích động, còn có Lý Linh Nhi truyền thừa đạo chính thống của Hải Mộng, còn có yêu nữ Chỉ Hương, còn có tu sĩ... vào giờ khắc này đều quá mừng vui mà khóc.

- Sắp trở về rồi...

- Mạnh Hạo sắp trở về!!!

- Yêu Tôn, trở về! Loạt loạt tiếng kêu mang theo phấn chấn, mang theo kích động quanh quẩn, dường như đã chờ đợi rất lâu, rốt cục... chờ đến một ngày này!

Đang khi bọn họ phấn chấn, trong tinh không ngoại giới sóng gợn quanh quẩn, khí thế của đại quân này càng ngày càng mãnh liệt, trong ánh mắt của Mạnh Hạo, tốc độ nhanh hơn, xông về phía sương mù Thương Mang cuồn cuộn kia.

Tất cả dị tộc trên 33 thiên, thời khắc này lại quỷ dị không có mảy may phát hiện, dường như cũng hoàn toàn không biết rằng hạo kiếp sắp đến, mà dường như bọn họ cũng không thèm để ý.

Có Vô Lượng Kiếp ở đây, trận pháp này được Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục liên thủ, hơn một ngàn năm nay không biết đã cản trở bao nhiêu lần những sinh mạng tham lam đi ngang qua chỗ Thương Mang tinh không này.

Toàn bộ đều bị cản trở, thậm chí có không ít sinh linh bị giết chết.

Bọn họ càng yên tâm hơn, là ở ngoài 33 Thiên, ở trong Vô Lượng Giới đó... có Đạo Phương, đó là người thủ hộ của bọn họ. Thậm chí vì để Đạo Phương đủ sức bảo vệ nơi này, Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục còn không ngừng phụ trợ, tu vi hắn có điều tăng cao.

Nhưng, giờ khắc này, Đạo Phương kẻ làm cho bọn họ yên tâm... thân thể lại đang run rẩy...

Lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, một mối nguy cơ mãnh liệt trước nay chưa từng có phát ra tận đáy lòng của hắn. Mối nguy cơ này, so với khi hắn hai lần tham gia hủy diệt Sơn Hải Giới năm đó, còn cường liệt hơn.

Hắn gần như không thể hít thở, thậm chí tu vi vào giờ khắc này đều run rẩy, hắn nhìn thấy đại quân kia, thấy tu sĩ vô biên vô tận kinh khủng kia, cũng cảm nhận được trong đại quân đó có rất nhiều tồn tại khủng khiếp khiến hắn hoảng sợ.

Nhưng hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn chỉ có thể nhìn thấy lão thằn lằn kia, đối với thân ảnh trên đỉnh đầu lão thằn lằn, dường như hắn không có tư cách xem rõ, chỉ có thể nhìn thấy đó là một cái lốc xoáy.

Dường như, cả tinh không đều vặn vẹo ở dưới lốc xoáy đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.