Mạnh Hạo ngẩng đầu, mặc cho bạch quang kia tiêu tán, trong mắt lộ vẻ suy tư.
- Tin này cho dù thật hay giả, giờ đây trong Thanh Vân quốc đang có hàng hoạt tin tức hỗn độn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phần lớn đều là di tích chiến trường tương tự hoặc là chuyện gì đó của phúc địa.
Thăm dò cẩn thận, có lẽ không ít người hiểu chuyện đã đoán ra được sơ sơ, vả lại Thanh Vân quốc này dù sao cũng thuộc về Thanh La Tông, giờ đây trong trạng thái hỗn loạn nếu nói không liên quan đến tông môn thì tuyệt nhiên không thể nào.
Chỉ có điều La Địa Đan thực sự có chỗ tốt rất lớn đối với ta…
Mạnh Hạo thông qua trận bí hội này hiểu được rất nhiều về chuyện của Thanh La Tông, nhưng càng như vậy thì hắn lại càng chần chừ.
- Lần triệu tập tông môn này không thể đi.
Ý niệm của Mạnh Hạo rất chắc chắn. Linh thức đảo qua những ánh sáng nhu hòa kia, đúng vào lúc muốn thu hồi lại thì hai mắt Mạnh Hạo bỗng nheo lại, dù ngồi khoanh chân ở chỗ đó nhưng lại có một cổ nhuệ khí trong phút chốc tán ra trên cơ thể. Hắn nhìn chằm chằm cùng ánh sáng nhu hòa có Tuế Nguyệt tàn cuốn mà hắn ước định ở trong, trong đó nhìn thấy được vật phẩm ở bên trong vừa mới bị cải động bán ra nhưng lại nhiều hơn một viên đan dược.
Viên thuốc này có tên là Dưỡng Nhan Đan!
Dưỡng Nhan Đan là một đan dược rất tầm thường, giá cả cũng rẻ, chỉ là một viên đan tầm thường trong lượng lớn tạp phẩm đan dược không thể nào thu hút.
Nhưng viên đan này đối với Mạnh hạo mà nói thực sự là một ký ức thanh ảnh dưới trăng tốt đẹp vào bảy năm trước.
- Không ngờ rằng ở đây cũng có thể thấy Dưỡng Nhan Đan.
Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, giơ lên mua Dưỡng Nhan Đan cho đến một lúc, sau khi một đạo bạch quang đem theo viên Dưỡng Nhan Đan bay ra rơi vào tay Mạnh Hạo, thì cơ thể Mạnh Hạo trong nháy mắt này chấn động mạnh một cái.
Trong sương mù, thân hình Mạnh Hạo chấn động, hai mắt lộ ra chút lệ mang, thậm chí hơi thở dồn dập hơn chút. Tu vi trong cơ thể hoạt động hết sức làm cho sương mù cũng quay cuồng theo.
Nhưng Mạnh Hạo không hề để ý đến những thứ đó. Hắn nhìn lại Dưỡng Nhan Đan giữa hai ngón tay, ánh mắt ngưng lại, trên viên đan dược này khắc một ngọn núi.
Bức khắc họa này rõ ràng cho thấy là bị người tự mình khắc lên, không có chút dao động pháp lực nào. Đây cũng chẳng phải viên đan dược quý báu gì, chỉ là một viên đan tầm thường, là một luồng tưởng niệm…
Bởi không phải người của Kháo Sơn Tông thì sẽ không biết được ngọn núi kia, đó là Đông phong của Kháo Sơn Tông!
Hình dạng núi đã khắc sâu trong đầu Mạnh Hạo, cho nên hắn liếc một cái là có thể nhận ra ngay!
Người có thể vẽ ra ngọn núi này trên Dưỡng Nhan Đan, lại có thể xuất hiện ở Thanh Vân quốc này… Trong đầu Mạnh Hạo lập tức hiện ra một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đó là một nữ tử mặc áo trắng, dung nhan xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm giác lạnh như băng. Đó là người mang Mạnh Hạo bước vào Tu Chân giới, từng dưới ánh trăng quay đầu nhìn hắn... Hứa Thanh.
Hứa sư tỷ.
Nhưng Mạnh Hạo cũng không đủ căn cứ để chứng minh rằng viên Dưỡng Nhan Đan này chính là vật mà mình đã đưa cho Hứa sư tỷ năm xưa, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng chính viên đan dược cầm trong tay lúc này chính là thứ mà năm đó hắn đã tặng ra.
Tay phải Mạnh Hạo nắm chặt viên Dưỡng Nhan Đan ngồi yên ở đó, gương mặt che dưới đấu lạp như dần muốn ngưng tụ cuồng phong bạo vũ.
- Nếu nàng vẫn không sử dụng viên đan này mà mang theo đi Thanh La Tông thì tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
- Nàng sống ở Thanh La Tông ra sao…
- Trên đan dược này có vẽ Đông phong, nàng…là đang tưởng niệm về Kháo Sơn Tông hay là một người nào đó…
- Viên đan vẽ Đông phong này nếu như chỉ có ý nghĩa bình thường đối với Hứa sư tỷ thì nàng có thể tặng cho người khác, cũng có thể bán đi. Nhưng người nói chuyện với ta lúc trước không thể nào là Hứa sư tỷ.
Mạnh Hạo buông lỏng tay nhìn bức tranh khắc trên Dưỡng Nhan Đan, bỗng ý niệm muốn tìm Hứa sư tỷ trào lên mạnh mẽ, bởi trong lòng hắn lúc này đã lờ mờ có đáp án.
- Hứa sư tỷ…
Mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang sắc sảo, hít một hơi sâu có thể nhìn ai đó từ viên đan này. Nếu không tặng cũng không bán thì chỉ có một khả năng…
Mạnh Hạo đau đớn trong lòng, có chút hoảng hốt. Đầu hiện lên thân ảnh của Hứa sư tỷ nhiều năm về trước. Rất lâu sau hắn lặng lẽ đặt viên Dưỡng Nhan Đan vào trong túi Càn Khôn.
- Thanh La Tông… còn có người lấy ra Tuế Nguyệt tàn cuốn này…
Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh sáng nhu hòa phía trước. Đây không phải chỗ ra tay, một khi kích động thì không thể lường trước được sẽ có hậu quả gì, hơn nữa còn rất dễ rút dây động rừng.
Mạnh Hạo trầm ngâm, hai mắt dưới đấu lạp lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn đã thay đổi ý kiến, chắc chắn muốn đi Thanh La Tông.
Đối với bí hội tiếp theo, Mạnh Hạo đã không còn chút hứng thú gì. Hắn nghĩ tới thân ảnh Hứa sư tỷ năm đó. Cho đến sau khi kết thúc bí hội, trong lòng khẽ than, nhìn sương mù xung quanh biến mất, nhìn Thanh Sơn lão giả phất tay về phía mọi người gật đầu mới xoay người rời đi. Mọi người trong đình vẫn không đợi liên kết với nhau liền lần lượt tiêu tán, vị trí truyền tống của riêng mình cũng không thống nhất.
Cũng chính là các loại thủ đoạn của tổ chức bí thương mới khiến cho ngày càng nhiều người hứng thú với kiểu tụ hội này. Thân ảnh Mạnh Hạo hiện rõ là khi đẩy cửa từ trong một trạch tử khác của thành trì bước ra.
Chỗ này cách nơi trước đây hắn đi theo Lã Đào khoảng nửa thành trì. Vả lại Mạnh Hạo đã sớm nhận ra vị trí đúng của vương phủ kia có thể không phải thành này, chỉ có là hiện giờ có nhiều cửa ra vào ở trong thành này mà thôi.
Đi ở đầu đường, ánh trăng nhô lên cao. Mạnh Hạo nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, bóng của hắn bị kéo dài. Cô ảnh dưới ánh trăng dường như đem theo vẻ hiu quạnh.
Giữa hôm qua và hôm nay, trăng vẫn vậy còn mặt đất thì không thế. Qua vài năm mà thoáng chốc đã không tìm được quê nhà.
Mạnh Hạo than nhẹ rồi đi thẳng.
Đi tới khi trời hửng sáng, đến tòa thành của tu sĩ, thân ảnh của hắn hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng như tên bắn đến Thanh La Tông trong Thanh Vân quốc!
Vài ngày sau.
Thanh La Tông nằm ở phía đông Thanh Vân quốc, giữa Thập Vạn Đại Sơn. Sơn môn oai nghiêm, hào hùng, đủ khiến các tu sĩ sau khi thấy bị kinh sợ, chấn động tâm thần.
Thập Vạn Đại Sơn vờn quanh làm nổi bật chín mươi chín núi chính giữa. Trên chín mươi chín núi này có một đỉnh dựng ngược hóa thành mặt đất, rủ xuống vô số nhành liễu lan ra khắp mặt đất, ngắn thì vài trượng, dài thì mấy trăm trượng. Mây mù lượn lờ, một cảnh môn phái tiên gia.
Từng trận điêu lan ngọc thế tuyệt đẹp, lầu các san sát, đại điện khắp nơi. Trên mặt đất chín mươi chín núi có cầu hình vòm bảy màu như cầu vồng nối liền, đẹp đẽ vô cùng.
Dưới chân núi nước chảy ào ào, núi đá chằng chịt khiến toàn bộ tông môn đều lộ vẻ mỹ lệ khôn cùng. Cũng có rất nhiều tiếng chuông vang vọng đọng lại trong tâm trí mọi người, khiến người nghe cảm thấy rất yên bình.